Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 1

Trước Sau

break
Dịch: Sahara

Doãn Tiểu Mạt choáng váng lăn lộn trên giường, vừa phát sốt vừa bị đau bụng kinh, đau đến chết đi sống lại.

Di động chợt rung lên, hình như có tin nhắn, cô lười chẳng buồn xem, tiếp tục nằm ngơ người trong chăn. Một lát sau, di động lại rung liên tục, xem ra chưa đạt được mục đích thì chưa dừng. Doãn Tiểu Mạt chật vật móc điện thoại dưới cái gối ra, nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình: Lương Băng.

(ẹc, mình chả để di động dưới gối thế này đâu, sợ chết ==)

“A lô.” Giọng Doãn Tiểu Mạt khàn khàn vang lên.

“Ốm đấy à?”

“Vâng.”

“Lên weibo (*) đi!” Lương Băng đơn giản thốt ra mấy chữ, “Bảo đảm xem xong khỏi bệnh không cần thuốc!” Nói xong, cô cúp máy.

(*) weibo: trang mạng xã hội của Trung Quốc, tương tự như Facebook, Zingme,…

Doãn Tiểu Mạt bị bà chị dâu cũ hung hăng này làm cho ngây ngẩn chẳng hiểu đầu đuôi gì, dù đầu rất đau nhưng vẫn mở di động lên mạng Sina weibo.

Vừa mới đăng nhập cô liền giật mình. Góc trên bên phải có tới mấy trăm cái vòng tròn (thông báo – noti như của FB).

Fan của cô không phải là ít, nhưng không có ảnh hưởng nhiều như thế.

Vừa mới nhìn thấy cô liền ngồi bật dậy, trừng mắt to hết cỡ.

Bài đăng mới nhất của cô bạn Nghê Thiến của cô là như thế này:

@Trà Chanh Bạc Hà thân mến, hôm nay tớ ngồi cùng chuyến bay với Ngũ Trác Hiên, có cần tớ giúp cậu bày tỏ sự ái mộ của cậu với anh ấy không?

Trà Chanh Bạc Hà là nick trên weibo của Doãn Tiểu Mạt, dòng trạng thái kia đã bị fan của Ngũ Trác Nghiên tìm được, chia sẻ mấy trăm cái rồi, chẳng trách bảng thông báo của cô lên tới mấy trăm vòng tròn.

Những dòng nội dung của mọi người gắn với link chia sẻ đều vô cùng kì quái, nhưng phần lớn đều tỏ thái độ ủng hộ.

Trán Doãn Tiểu Mạt đổ mồ hôi lạnh, hai má thoáng cái ửng hồng.

Ngũ Trác Hiên là thần tượng lớn, là “đại minh tinh” của giới truyền hình và điện ảnh. Từ năm mười tám tuổi đến nay, trải qua bao lần chìm nổi, cho dù là ở kì đỉnh cao hay bị “thất sủng” đều có thể bảo vệ được hình ảnh của bản thân, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Doãn Tiểu Mạt cuồng Ngũ Trác Hiên thế nào chỉ cần lướt qua weibo là đủ biết. Ngoại trừ một vài dòng trạng thái thể hiện tâm trạng của mình ra thì tất cả những sở thích và sở ghét đều có liên quan tới Ngũ Trác Hiên. Trong nhóm fan của Ngũ Trác Hiên, cô cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng giống như thần tượng của cô, cô khá nhút nhát, chẳng mấy khi tham gia những cuộc tụ tập offline, các hoạt động, bình thường cô đều tự tìm thú vui cho mình, thỉnh thoảng vẽ poster hoạt họa tuyên truyền cho những bộ phim mới của anh ta. Có thể giúp được thần tượng của mình chút việc nhỏ, cô cũng cảm thấy hài lòng rồi.

Làm bạn thân nhất của cô, Nghê Thiến lại càng hiểu rõ tình cảm của cô với Ngũ Trác Hiên, bởi vậy, có cơ hội tốt như thế, đương nhiên cô ấy không thể bỏ qua.

Doãn Tiểu Mạt vội vàng hồi âm lại trạng thái của cô bạn. Bỗng nhiên weibo của cô xuất hiện một thông báo có fan (người theo dõi) mới, cô tiện tay click mở ra xem, đại não nhất thời trống rỗng.

Mộng mị mất mất giây, cô lập tức gọi điện thoại cho Lương Băng: “Chị… chị dâu… Ngũ Trác Hiên quan tâm (*) em!”

(*) quan tâm là chức năng tương tự như theo dõi của FB.

Lương Băng lạnh lùng hỏi: “Hiện giờ có cảm giác gì?”

“Em… em sau này không dám đăng status nữa!” = =

Lương Băng im lặng! Người bình thường hẳn là sẽ vui mừng đến phát điên lên, còn cô gái này rốt cuộc là có đại não của người hành tinh nào?!

“Sao đây sao đây? Weibo của em toàn đăng mấy cái chuyện ăn uống linh tinh, đều bị anh ấy thấy hết rồi. Toi rồi!” Doãn Tiểu Mạt cuống đến mức đầu xoay mòng, ót ướt đẫm mồ hôi.

Lương Băng bình tĩnh nói: “Không phải là không có cách.”

“Cách gì?”

“Em có thể xóa anh ta ra khỏi list fan.”

“Là chị chị có đành lòng không????” Doãn Tiểu Mạt khóc đến nơi rồi, có mắc bệnh nan y cùng đường mới làm theo cách của Lương Băng.

“Gì mà không đành lòng chứ! Em băn khoăn lo lắng như thế, tốt nhất là cứ xóa đi.”

Bà chị dâu này lắm lúc lãnh đạm chết người! Doãn Tiểu Mạt bị cô ấy tạt nước lạnh chán chẳng buồn nói nữa, tùy tiện nói qua loa mấy câu rồi cúp máy.

Cô ngây ngẩn nhìn cái ảnh chân dung trong danh sách người theo dõi, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Hoàng Hà chảy về hướng đông, sao trên trời tụ về Bắc đẩu…

Tiếng chuông di động lôi cô từ giấc mộng về hiện tại, bài hát cô dùng để làm nhạc chuông hoàn toàn phù hợp với tính cách dứt khoát của mình.

“Tiểu Mạt, tớ giúp cậu xin được chữ ký của Ngũ Trác Hiên rồi nhé! Có thấy tớ rất tốt với cậu không, đợi tớ về nhất định phải mời tớ đi ăn đấy nhé.”

Không đợi Doãn Tiểu Mạt mở miệng, Nghê Thiến đã hét lên: “Ahhhhhhhhh!!!!! Ngũ Trác Hiên quan tâm cậu kìa!!!”

Doãn Tiểu Mạt vội vã giơ di động ra xa, giọng của Nghê Thiến quả thật đề-xi-ben quá cao, cô không hấp thụ nổi.

“Doãn Tiểu Mạt, tiền ăn tháng sau, cậu bao!!!” Nghê Thiến còn tỏ ra sung sướng hơn cả lúc nhận được giải thưởng trị giá năm trăm vạn, tíu tít nói một hồi.

“Tại sao chứ?” Doãn Tiểu Mạt nói như mất hơi.

Nghê Thiên hùng hổ: “Vì tớ bắc cầu cho mối quan hệ giữa cậu và thần tượng trên weibo, sau đó cậu sẽ có cơ hội dụ dỗ người ta!”

Doãn Tiểu Mạt bị cách dùng từ của Nghê Thiến làm cho đổ mồ hôi lạnh, toàn thân dễ chịu hơn hẳn! = =

“Cậu nên học lại ngữ văn mới được!”

Nghê Thiến lập tức chột dạ: “Tớ còn có việc, không nói chuyện cùng cậu nữa. Bye bye!” Nói xong từ cuối cùng, cô ấy lập tức cúp máy.

Weibo dường như bị ném bom, sự kiện này bị đem ra bàn luận kịch liệt. Hơn nữa,vì Ngũ Trác Hiên đột nhiên theo dõi trên weibo Doãn Tiểu Mạt, nhiều người cũng muốn thử xem sao, có người nhắn tin riêng, có người đăng trạng thái, cố gắng gây sự chú ý.

Doãn Tiểu Mạt vò đầy bứt tóc! Việc này do cô gây ra, nếu vì thế mà Ngũ Trác Hiên bị làm phiền thì cô tuyệt đối không muốn.

Cô do dự rất lâu không biết phải làm sao, đang định nhét di động quay về gối nhắm mắt làm ngơ thì có người gửi tin nhắn riêng tới weibo của cô. Là của cô bạn Hoa Lưu Ly.

Hoa Lưu Ly là fan duy nhất của Ngũ Trác Hiên mà Doãn Tiểu Mạt chơi thân. Dù thời gian cô ấy hâm mộ Ngũ Trác Hiên không lâu bằng Doãn Tiểu Mạt nhưng là một người dày dặn kinh nghiệm.

Nghe nói Hoa Lưu Ly có một bà chị họ là biên kịch nổi tiếng, một chị họ là phóng viên giải trí nên cô ấy có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với người trong giới. Theo lý mà nói, nếu tiếp xúc quá nhiều thì cô ấy sẽ phản cảm mới đúng, nhưng trái lại, Hoa Lưu Ly rất cuồng Ngũ Trác Hiên. Dùng cách mà cô ấy nói thì là, Ngũ Trác Hiên ngoại trừ hiền lành và tính khí kì lạ ra thì không có bất cứ khuyết điểm gì khác. Hoa Lưu Ly và Doãn Tiểu Mạt quen biết nhau cũng theo một cách rất phổ biến, một lần Doãn Tiểu Mạt vẽ cho Ngũ Trác Hiên một bức tranh manga phỏng theo tạo hình trong bộ phim cổ trang mới nhất của anh ta, Hoa Lưu Ly vô tình trông thấy liền nhắn tin trong weibo, Doãn Tiểu Mạt khiêm tốn đáp lại, thế là sau đó chuyện qua chuyện lại dần dần trở thành bạn tốt. Hoa Lưu Ly bình thường hay lôi những chuyện thú vị trong quá trình quay phim ra kể cho Doãn Tiểu Mạt nghe, cô nghe vô cùng say sưa. Dù hai người không ở chung thành phố, cũng chưa từng gặp nhau bao giờ, nhưng qua cách nói chuyện và sở thích, Doãn Tiểu Mạt chợt nảy sinh ảo giác, rằng cả đời này nếu họ không thể làm người yêu thì cũng có thể làm chị em. Hoa Lưu Ly là nhà thiết kế thời trang, có cái nhìn độc đáo, cô ấy thường đưa ra những nhận xét chuẩn xác cho tranh hoạt họa của Doãn Tiểu Mạt, giúp Doãn Tiểu Mạt tiến bộ rất nhiều. Thỉnh thoảng đi làm Hoa Lưu Ly cũng mang những bức tranh ấy cho Ngũ Trác Hiên xem, sau khi nghe được những lời khen ngợi thì nhất định sẽ nói lai cho Doãn Tiểu Mạt nghe, khiến cô vui tới mấy ngày sau.

“Bạc Hà này, nhờ phúc của cậu mà Ngũ Trác Hiên cũng theo dõi tớ đấy!” Hoa Lưu Ly nói. Vui quá khiến cô ấy nói năng có chút lộn xộn.

Doãn Tiểu Mạt lập tức mở danh sách những người Ngũ Trác Hiên theo dõi ra, quả nhiên là thấy hình đại diện của Hoa Lưu Ly: “Ừ, tớ thấy tên cậu rồi!”

Hoa Lưu Ly nói tiếp: “Nhưng mà hình như đang có rất nhiều người muốn anh ấy theo dõi, như thế liệu anh ấy có thấy phiền phức lắm không?”

Doãn Tiểu Mạt chợt nghệt mặt ra: “Tớ cũng nghĩ như thế, cậu bảo làm sao bây giờ?”

“Hay là cậu inbox cho anh ấy nói một câu xin lỗi đi.”

“Cho ai cơ?” Ngón tay Doãn Tiểu Mạt chợt run nhẹ.

“Ngũ Trác Hiên chứ còn ai vào đây???”

Doãn Tiểu Mạt hoảng sợ: “Tớ… tớ…”

Hoa Lưu Ly hướng dẫn cô: “Cậu nói thế này, hôm nay gây rắc rối cho anh, vô cùng xin lỗi.”

Doãn Tiểu Mạt do dự một lúc, cảm thấy Hoa Lưu Ly nói cũng có lý, thế là cô ôm thấp thỏm và kích động gửi một tin nhắn riêng tới Ngũ Trác Hiên. Sau đó, gửi một biểu tượng sầu não ủ rột, nói với Hoa Lưu Ly: “Gửi rồi!”

Hoa Lưu Ly gửi lại một khuôn mặt cười: “Tình yêu à, cậu biết nghe lời quá đi ha ha ha…”

Doãn Tiểu Mạt ủ rũ: “!!! Sẽ có hậu quả gì???”

“Hậu quả chính là… anh ấy sẽ trả lời lại cậu!” Hoa Lưu Ly không dám làm, liền động viên Doãn Tiểu Mạt làm, không ngờ cô bạn này lại vô cùng ngây thơ. Cô rất hào hứng mong chờ chuyện tiếp theo! =))

Doãn Tiểu Mạt mộng mị.

Hôm nay cô gặp quá nhiều niềm vui bất ngờ và chịu quá nhiều kích thích, đến tối, cơn sốt trực tiếp lên tới 39,5 độ! Phải tới bệnh viện tiêm ba lần mới khỏi.

Vì bị ốm mấy ngày, tới khi đi làm lại Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện vị trí làm việc của mình đã có người đảm nhiệm.

Cô nói hết lời mới thuyết phục được chủ cửa hàng bách hóa giao cho cô ca làm từ mười hai giờ đêm tới bảy giờ sáng.

Đây là ca làm ai cũng tránh xa, vì thời gian đó ít khách hàng, kiếm được ít mà lại không được nghỉ ngơi. Doãn Tiểu Mạt cũng đành phải chấp nhận, cô cần công việc này để kiếm tiền sinh hoạt và học phí. Cô gắng gượng tinh thần đến ba giờ sáng, cơ thể vừa khỏi bệnh cầm cự không nổi.

Chợt ngoài cửa có động tĩnh, Doãn Tiểu Mạt cố mỉm cười thật tươi: “Hoan nghênh quý khách.”

“Tiểu Mạt, đi về với anh!”

Ồ, người vào là anh cả Hứa Chi Nhiên.

Doãn Tiểu Mạt ngây người, nhanh chóng hỏi: “Anh, anh đừng lằng nhằng, em đang làm việc.”

Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Chi Nhiên tới tìm cô, nhưng sau khi lần nào cũng đều bị cô từ chối, anh quả nhiên không xuất hiện nữa, nhất là sau khi anh và Lương Băng ly hôn, số lần Doãn Tiểu Mạt gặp anh còn ít hơn gặp Lương Băng.

“Nửa đêm khuya khoắt làm cái gì mà làm, em con gái con đứa làm thế còn ra cái thể thống gì nữa?”

Lại nữa rồi!!! Doãn Tiểu Mạt ong cả đầu. Vị anh trai này của cô nhiễm phong kiến rất nặng, không cho phép cô đi đâu quá mười giờ tối, không tán thành chuyện phụ nữ làm việc bên ngoài, haizzz, dù cho Doãn Tiểu Mạt trước giờ không hề tỏ ra hòa nhã với anh trai, nhưng Hứa Chi Nhiên nfh như không biết nản. Anh đối xử với Lương Băng cũng thế, khăng khăng coi cô ấy là đồ quý giấu trong nhà, nhưng Lương Băng cá tính và tự lập, vẫn muốn ra ngoài làm việc, hai người có tư tưởng và suy nghĩ khác nhau quá lớn. Hứa Chi Nhiên có cái nhìn khá hà khắc với phụ nữ, anh độc lập nhưng lại rất phong lưu, số cô gái mà anh từng hẹn hò có thể xếp hàng dài từ phía tây sang phía đông thành phố. Thậm chí, sau khi xác định quan hệ với Lương Băng rồi anh vẫn còn không chịu yên phận.

Doãn Tiểu Mạt trừng mắt nhìn anh trai: “Chuyện của em không cần anh lo.”

“Không cần anh lo? Em đừng có quên anh là người thân duy nhất của em.” Hứa Chi Nhiên nổi giận đùng đùng.

Doãn Tiểu Mạt ngừng một lúc mới nói: “Đúng, anh là anh cả của em, nhưng anh cũng quản lý em quá nhiều rồi. Em không làm chuyện vi phạm pháp luật, em kiếm sống bằng hai bàn tay em thì liên quan tới ai?”

“Trong nhà không thiếu chút tiền cỏn con ấy, anh cũng đâu phải không cho em tiền, em cần gì phải tự hại mình như thế?” Hứa Chi Nhiên không hiểu nổi vì sao mình hết lòng lo cho em gái mà cô lại không cảm kích. Lương Băng cũng vậy, làm một bà vợ an nhàn sung sướng không thích sao, sao cứ nhất quyết đòi đi làm? Tranh giành hơn thua với đàn ông, không mệt à?

Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Đấy là nhà anh, không phải nhà em. Tiền của anh em cũng không cần.”

Hứa Chi Nhiên giận dữ: “Nói bao nhiêu lần rồi, tiền của anh cũng đâu phải đi ăn cắp ăn trộm của ai, mấy người ai cũng khiến người ta không bớt lo lắng được!”

Doãn Tiểu Mạt lườm anh trai: “Anh mắng em thì mắng, đừng có lôi chị dâu vào!”

“Ai là chị dâu của em hả? Anh xin em đừng có nhắc tới tên cô ta trước mặt anh.” Cứ nói tới Lương Băng là Hứa Chi Nhiên lại phẫn nộ. Không biết điều, tùy tiện, đấy chính là nhận xét của Hứa Chi Nhiên về Lương Băng.

Doãn Tiểu Mạt không thèm tranh cãi nữa: “Không nhắc tới thì thôi, anh về đi, đừng làm ảnh hưởng tới công việc của em.”

Hứa Chi Nhiên quẳng xấp tiền trên bàn: “Làm ở đây một ngày được bao nhiêu, anh trả em!”

Doãn Tiểu Mạt cứng đờ mặt: “Mang số tiền dơ bẩn của anh đi.”

“Doãn Tiểu Mạt!” Hứa Chi Nhiên tức giận.

“Hứa Chi Nhiên!” Doãn Tiểu Mạt cũng phải dễ bị chọc. Hai anh em cô mỗi lần gặp nhau là hệt như thiên thạch va vào trái đất. Trước đây còn có Lương Băng làm người hòa giải, giờ gì…

Hứa Chi Nhiên trợn mắt: “Ăn nói thế hả?”

“Em nói sai cái gì?” Doãn Tiểu Mạt thản nhiên.

Ánh lửa giận bùng lên trong mắt Hứa Chi Nhiên, anh quả nhiên đã bị Doãn Tiểu Mạt chọc giận. Nhưng với cô em gái ương ngạnh này, anh hoàn toàn phải bó tay. Hừ lạnh một cái, Hứa Chi Nhiên quay người bỏ đi.

Doãn Tiểu Mạt lớn tiếng: “Tiền của anh, cầm đi!”

Hứa Chi Nhiên làm như không nghe thấy. Để tiền lại rồi bỏ đi, đây là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ ra để đối phó với Doãn Tiểu Mạt.

Doãn Tiểu Mạt thở dài một tiếng rồi cầm tiền cất đi. Co biết rõ anh trai quan tâm lo lắng cho cô, nhưng anh ấy lại dùng sai cách.

Toàn thân mệt mỏi rã rời, cô dụi mắt, lấy di động ra lên weibo.

Thấy có tin nhắn đến trong hộp tin, cô còn tưởng là của Hoa Lưu Ly, liền mở ra. Sau đó, mặt cô trợn to!

Ngũ Trác Hiên: “Không sao, tất cả tùy duyên.” Phía sau còn gửi kèm theo hai biểu tượng mặt cười.

Doãn Tiểu Mạt ngây người, véo một cái vào cánh tay. Khi cảm thấy đau đến nước mắt trực trào ra, cô mới dám tin đây không phải là mơ.

Nỗi lo lắng công việc bị đoạt mất, sự tức giận với anh trai thoắt cái liền bị quét sạch.

Cô luống cuống tay chân bấm bấm số điện thoại của Hoa Lưu Ly. Gọi được một nửa mớ nhớ ra bây giờ đang là nửa đêm, Hoa Lưu Ly đã sớm đi đánh cờ với Chu Công rồi. Doãn Tiểu Mạt lè lưỡi, bưng hai gò má đã nóng bừng, ngây ngô cười ngây ngô thật lâu, thật lâu.

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc