Tịch Nguyệt Đế Cơ chính thức ở lại Phượng Thần cung một năm.
Để tránh Tịch Nguyệt Đế Cơ, Lâm Hoa liền đợi trong phòng suốt một năm.
Thật khổ cho nàng phải chịu cảnh tỉch mịch, chỉ ở trong gian phòng nhỏ. Ách, được rồi, không phải nàng không muốn ra, mà là đám mây đen Thanh Vân quá mức tẫn trách, mỗi lần nàng có suy nghĩ muốn ra ngoài, đám mây kia đều phát giác, đánh sét khiến cả người nàng đều nám đen, đỉnh đầu bốc khói.
Lâm Hoa im hơi lặng tiếng, mỗi ngày liếm mặt cười làm lành, vậy mà tính khí mây đen kia cũng quá cổ quái. Ước chừng thời gian quá dài, tinh thần rối loạn, ngày ngày lấy việc đối nghịch với Lâm Hoa làm thú vui.
Muốn nó mưa nó liền bay trên đầu Lâm Hoa, mưa thật to. Lâm Hoa ôm đầu trốn, mây đen kia nhất quyết không tha, đuổi theo sau lưng nàng mưa liên tiếp, đến khi Lâm Hoa kiệt sức xụi lơ trên đất, nó mới thỏa mãn đổ nước vào chậu. Lúc này, trong phòng đã hỗn độn không chịu nổi.
Ba phen mấy bận Lâm Hoa bị chơi đùa không còn hình người, đợi đến lúc Bạch Miểu rãnh rỗi đến thăm thì phòng Lâm Hoa đã biến thành cái chuồng gà.
Trong phòng đều là nước đục, bàn ghế ngâm trong nước lâu bị mục nát, tản ra mùi ẩm mốc. Chăn gấm rách hỗn loạn trên đất, không còn nhìn ra bộ dáng lúc đầu. Mà chủ nhân Lâm Hoa đã bị đánh trở về nguyên hình, thoi thóp gục trong góc, lông vũ cả người đã không thể nhìn ra màu sắc, ướt dầm dề bám trên người, cực kỳ nhếch nhác. .
Bạch Miểu cả kinh thất sắc, chiếc khay trong tay rơi xuống nước, điển tâm tinh sảo rơi đầy đất. Bạch Miểu cũng không thèm để ý những thứ đó, nâng váy chạy tới bên cạnh Lâm Hoa, không để ý cả người Lâm Hoa dơ bẩn, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng vào trong ngực.
Trong ngực, Lâm Hoa cả người lạnh lẽo, nếu không phải lồng ngực phập phồng yếu ớt, Bạch Miểu có lẽ đã nghĩ rằng mình đang ôm một thi thể.
Ngón tay Bạch Miểu khẽ run, kiềm lại tức giận trong long. Bạch Miểu miễn cưỡng ổn định tâm tình, lòng bàn tay tản mát ra hào quang màu lục, vây xung quanh Lâm Hoa.
Trong khoảng thời gian nàng không có ở đây, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Phượng Thần không phải rất thương nàng ấy sao? Sao có thể để mặc cho người ta chà đạp nàng ấy thành bộ dáng như vậy?
Xem chừng tình cảnh trong phòng, không phải chỉ một ngày, hai ngày có thể tạo ra, những cái bàn ghế mục nát đó rõ ràng là do ngâm trong nước trường kỳ mới bị như vậy. Cuộc sống của Dao nhi ở chỗ này như thế sao? Nàng ấy sao có thể chịu được? Nàng ấy vẫn ngủ trong nước sao? Nếu không phải hôm nay nàng đến xem nàng, có lẽ nàng sẽ chịu không nổi chết ở chỗ này a?
Nghĩ đến đây, hai long mày khẽ nhíu chặt, trong lòng loáng thoáng có dự cảm chẳng lành. Lúc nàng rời đi rõ ràng đã giao Hỏa Kỳ Lân chăm sóc nàng ấy, vậy tất cả những gì hôm nay chẳng lẽ là do hắn làm?
Bạch Miểu vừa nghĩ, pháp lực trong tay vẫn không ngừng, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng màu lục, đưa vào cái kén không lồ.
Tầng sáng không ngừng tăng vọt, đến khi cái kén lớn bằng một người thì sắc mặt Bạch Miểu đã tái nhợt.
Cái kén xanh lá đột nhiên vỡ ra, lục quang mãnh liệt bắn bốn phía. Bóng người từ trong kén rơi xuống, Bạch Miểu bay người lên đỡ được bóng dáng ấy.
"A miểu. . . . . ." Nhìn thấy hình dáng quen thuộc, Lâm Hoa nắm váy Bạch Miểu, muôn vàn uất ức xông lên đầu, nàng nghẹn ngào nói: "Ngươi rốt cuộc đã trở lại."
"Dao Dao, thật xin lỗi."
Người trong ngực nhẹ đến không tưởng tượng nổi, vốn chiếc cằm tròn trịa thịt giờ trở nên nhọn hoắc, hai mắt linh hoạt giờ ảm đạm không ánh sáng, Bạch Miểu chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, khóe mắt ướt át, nàng ôm nàng ấy định rời đi.
Không ngờ lúc đi lại bị ngăn trở.
Bạch Miểu lạnh lùng nhìn đóa mây đen ở cửa, phát giác người trong ngực trở nên cứng ngắc.
"Tránh ra." cả người Bạch Miểu tản ra tức giận kinh người, trên người mơ hồ phát ra hào quang màu lục.
Đối với sự tức giận của Bạch Miểu, đám mây hình như không phát giác ra, khiêu khích đem thân hình bành trướng lớn mấy phần, chặn cửa phòng cực kỳ chặt chẽ.
Lâm Hoa bắt lấy cánh tay Bạch Miểu muốn nâng lên, khiếp sợ mở miệng: "Thôi, ta sống ở chỗ này cũng được, ngươi mang cho ta chút gì ăn là tốt rồi."
Bạch Miểu cúi đầu nhìn bóng dáng khiếp đảm trong ngực, chỉ cảm thấy lửa giận không thể áp chế, nàng lạnh lùng quát: "Phong Thanh Vân, tránh ra, đừng ép ta động thủ."
Đám mây run lên như e sợ cái gì, cuối cùng không cam lòng co lại thành một đoàn nho nhỏ. Không gian thoáng đãng, một bé trai phấn ngọc mày ngài xuất hiện tại cửa.
Tiểu nam hài kia chừng bảy tám tuổi, diện mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, mặc áo thiên thanh, đai lưng bạch sắc, chân đeo hài.
Bộ dáng này, vẻ mặt này, rõ ràng là tiểu Thiên vương Yêu Giới, Phong Thanh Vân.
Phong Thanh Vân chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn mở miệng: "Bạch Miểu tỷ tỷ, người sao lại che chở nàng ta làm cái gì?"
Dứt lời còn khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Hoa suy yếu một cái, khinh bỉ nói: " Đồ vô dụng như vậy, chết đi cho sạch sẽ."
"Câm miệng."
Phong Thanh Vân chưa từng thấy Bạch Miểu phát hỏa lớn như vậy, lại còn vì con gà rừng vô dụng kia, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức.
Thấy hắn như thế, Bạch Miểu rất tức giận, vỗ một cái lên đầu hắn, chỉ vào căn phòng bừa bãi, căm hận nói: "Phong Thanh Dương bảo ngươi canh chừng nàng sao?"
" Không phải đang rất tốt sao." Thấy Bạch Miểu u ám, âm thanh Phong Thanh Vân càng ngày càng thấp, mấy chữ cuối cùng cơ hồ ngậm trong miệng: "Không phải còn chưa chết sao?"
Mạng con gà rừng này thật dày, bất luận hắn giày vò nàng thế nào, nàng đều không chết, luôn có thể ngay lập tức bò dậy, nghĩ hết biện pháp chống lại hắn, hắn gần như cũng bắt đầu thích cuộc sống với nàng. Nếu không phải mấy ngày trước nàng đã quá phận, muốn dùng sợi dây đỏ đã đứt trói hắn lại, hắn sẽ đến mức quăng hết cơm canh của nàng sao?
Vậy mà nàng ấy không chịu được đói, mới năm sáu ngày chưa ăn đã đói chóng mặt rồi? Từ lúc hắn ra đời đến nay còn chưa bao giờ ăn, không phải vẫn hoạt bát sao? Nàng nhất định là biết Bạch Miểu tỷ tỷ sẽ tới nên cố ý làm thành bộ dáng này, hại hắn bị Bạch Miểu tỷ tỷ mắng. Đều do nàng làm việc xấu, nghĩ đến đây, Phong Thanh Vân hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Hoa một cái.
Thấy ánh mắt không tốt của Phong Thanh Vân, sắc mặt Bạch Miểu lại trầm xuống mấy phần. Ban đầu lúc ở nhà cỏ, Phong Thanh Vân mặc dù thỉnh thoảng đánh sét Lâm Hoa mấy lần, nhưng chưa bao giờ làm chuyện quá đáng. Lần này, phía sau hắn nhất định có người bày mưu tính kế, ánh mắt Bạch Miểu buồn bã, ở Phượng Thần cung trừ hắn ra còn ai sẽ đặc biệt đối phó nàng ấy?
"Còn không mau dọn dẹp gian phòng kia?"
Phong Thanh Vân há mồm muốn nói, nhìn thấy ánh mắt không tốt của Bạch Miểu, đành đem lời nói nuốt vào trong bụng, bất đắc dĩ dọn dẹp phòng.
Thấy Phong Thanh Vân rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Bạch Miểu thở ra, nàng đúng là sợ đứa nhỏ này nổi tính ngang bướng.
Suy nghĩ một chút, đang là ban ngày, ra cửa có thể gặp Tịch Nguyệt Đế Cơ, như vậy tất cả công sức đều đổ bể. Nàng thở dài, lấy một sợi tóc, biến thành giường đệm, đem Lâm Hoa yếu đuối đặt trên giường.
Lâm Hoa chỉ cảm thấy giường đệm thoải mái vô cùng, khóe mắt lại thấy cái tên khi dễ nàng thật lâu đang dọn dẹp phòng, trong lòng cực kỳ sung sướng, thần kinh căng thẳng liền buông lỏng, ngất đi.