Người xưa nói: đi gần sông, làm sao có thể không ướt giày.
Lâm Hoa muốn nói lời người xưa có đáng tin hay không. Lâm Hoa khóc không ra nước mắt, thế nào lúc mình tin thì lại là lừa bịp, lúc mình cho là lừa bịp thì lại đáng tin?
Lâm Hoa lần nữa than thở vận xui của mình, đi trộm thịt bị bắt được, xui xẻo của ta đã không có giới hạn rồi.
Chỉ nghe kẻ bắt được nàng nói: "Con gà rừng này thật kỳ lạ, lại đi trộm thịt? Gà rừng không phải ăn côn trùng sao?"
Lâm Hoa đầy đầu hắc tuyến, kháng nghị nói;"Ta không ăn côn trùng, ta ăn thịt a."
Tiếng phát ra cũng chỉ là tiếng kêu cạc cạc.
"Ơ, Gà núi này còn có thể kháng nghị, chẳng lẽ nghe hiểu chúng ta nói chuyện?" Một người khác vẻ mặt gian xảo nói, "Chẳng lẽ là thành tinh?"
"Nói hưu nói vượn, nó muốn trộm thịt của chúng ta, chúng ta liền ăn nó? Nghe nói thịt gà rừng rất ngon ."
Lâm Hoa nghe được âm thanh mài đao, hoảng sợ liều mạng giãy giụa. Ta muốn ăn thịt, ta không muốn bị người ăn a. Cánh tay tóm nàng làm gì mà cứng như sắt thế, giãy thế nào cũng tránh không thoát, gan mật Lâm Hoa sắp vỡ nhìn con dao ngay sát cổ nàng, tuyệt vọng thét chói tai.
"Tiểu Ô, cứu ta! ! ! !"
Tiếng kêu to kỳ dị, bén nhọn mà không chói tai, uyển chuyển du dương, mang theo dư âm ẩn hiện, vang dội cả bầu trời.
Một con Phượng hoàng khổng lồ dừng trên không trung, hai mắt trong suốt, hiển thị rõ quý khí ung dung, phượng dực dang rộng đôi cánh dài ba thước, đỏ rực như lửa, lông đuôi thật dài lóe ánh sáng rực rỡ.
Ba người nhìn ngây dại, canh tay nắm Lâm Hoa buông lỏng, Lâm Hoa phịch một tiếng ngã xuống trên đất, chẳng hề để ý đến đau đớn, há miệng, ngu si đần độn mà nhìn bóng dáng lửa đỏ không trung.
Đây là Tiểu Ô?
Đây là Tiểu Ô lăn lộn trên đất muốn ăn thịt ?
Đây là Tiểu Ô không thích tắm, khắp người đầy bùn đất ?
Đây là Tiểu Ô luôn đi theo phía sau mình, xoay tới xoay lui ?
Lâm Hoa nhìn Phượng Hoàng uy nghiêm không thể xâm phạm trên bầu trời, lại cúi đầu nhìn bản thân dính toàn bụi bẩn, cảm giác xấu hổ. Đây mới là Tiểu Ô chân chính, so sánh với mình, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Lâm Hoa nhìn lom lom Hỏa Phượng (Phượng hoàng lửa), chỉ thấy nó chậm rãi bay xuống, đi về phía mình , mỗi bước đi bộ dáng Phượng Hoàng lại biến mất một ít. Chân, thân thể, tay, đầu, đợi đến khi đến cạnh Lâm Hoa, đã hoàn toàn biến thành một nam tử.
Lâm Hoa nghẹn họng nhìn trân trối thân thể trần truồng của nam tử trước mắt.
Hắn, hắn, hắn, hắn, hắn không có mặc quần áo.
"Két! ! ! ! ! !"
Tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
"Tốt lắm." âm thanh mang theo nụ cười vang lên bên tai Lâm Hoa, hai mắt Lâm Hoa mở ra một cái khe nhỏ, len lén liếc một cái, xác định mỹ nam đã mặc quần áo, mới dám trợn to mắt nhìn người trước mặt.
Trường bào màu hồng, đai lưng màu đen, tóc đỏ rủ xuống, mắt phượng dịu dàng đến chết người, quanh thân có một quầng sáng hồng nhạt, cực kỳ mỹ lệ.
Không để ý nàng còn đang kinh ngạc, một canh tay trắng noãn thon dài vươn ra, ôm nàng vào ngực.
Lồng ngực rộng rãi, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi Lâm Hoa. Không được, ta muốn chảy máu mũi, đầu óc Lâm Hoa choáng váng nghĩ.
Âm thanh hài hước trên đỉnh đầu Lâm Hoa vang lên, "Tìm thịt ăn, thiếu chút nữa đem mình thành gà nướng?"
Lâm Hoa phục hồi tinh thần, tức giận vô cùng. Miệng Gà mổ mu bàn tay trắng muốt như ngọc của hắn. Đồ tham ăn, đồ tham ăn, bây giờ lại dám nói ta không cẩn thận.
Hắn không động đậy, nhẹ nhàng vuốt lại bộ lông lộn xộn của nàng, môi mỏng hé mở: "Đừng làm rộn, chúng ta về nhà thôi." Bộ dáng kia rõ ràng như đang an ủi đứa bé cáu kỉnh .
Lâm Hoa giận đến muốn sặc khí, được rồi, ngươi cứ giả vờ đi, ngươi chờ coi, xem ta thế nào thu thập ngươi.
Lâm Hoa bất bình nghĩ , đôi mắt lại không có tiền đồ nhắm lại trước những cái vuốt ve êm ái của hắn.