Yêu Hoàng dựa trên giường, tay vuốt ly rượu Thanh Ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn ra tâm tình.
Đoàn Tụ cúi đầu quỳ gối một bên, trên mặt xinh đẹp lộ vẻ khổ sở, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Tay trái nàng che ngực, cả người giống như ngâm trong chậu nước đá, khí lạnh xâm nhập vào xương tủy, thấm vào máu. Thân thể nàng khẽ run, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.
Lâm Hoa mất tích hơn nửa tháng, Đoàn Tụ cũng quỳ trên mặt đất lạnh lẽo này nửa tháng. Trong long nàng biết mình gây đại họa nên không dám khẩn cầu Yêu Hoàng tha thứ. Yêu Hoàng không nói, nàng cũng không dám đứng dậy, thân thể cứng ngắc quỳ trên đất.
Sáng hôm đó nàng từ ngoài trở về, vừa bước vào kết giới đã phát giác không ổn —— có người xa lạ vào xông vào kết giới. Nàng vọt vào phòng Lâm Hoa, quả nhiên, người đáng lẽ nên nằm trên giường nghỉ ngơi lại không thấy tung tích. Đoàn Tụ cả kinh, cố gắng trấn định, trong bụng lóe lên một tia hi vọng, vội vã chạy ra cửa tìm. Ai ngờ tìm khắp cả viện, lại thấy bên cạnh giếng có một ly rượu Thanh Ngọc, còn Lâm Hoa hoàn toàn không có tung tích.
Nàng kinh hoảng trong chốc lát sau đó lại tĩnh tâm, cau mày suy tư, biết rõ lấy năng lực Lâm Hoa không thể nào xông ra khỏi kết giới. Chỉ có một điều nàng không thể nàng giải thích được, kết giới này do Yêu Hoàng thiết lập, trong thiên hạ này không người nào có thể phá giải, vậy những người mang Lâm Hoa đi làm sao tiến vào kết giới được? Phải biết, kết giới này trừ những người được mặc định, những người khác không thể tiến vào.
Trước mắt Lâm Hoa mất tích, hiềm nghi lớn nhất chính là Phong Thanh Dương đã từng bắt cóc nàng. Nhưng tối đó Phong Thanh Dương rõ ràng ở cùng với nàng, căn bản không thể dẫn Lâm Hoa đi, mà Phong Thanh Vân và Tử Bồ lại càng không có lý do bắt nàng ấy.
Nàng vứt bỏ Lâm Hoa ngay trên địa bàn của mình, bản thể của nàng ở đây, vì vậy chỉ cần nàng lưu lại một xíu hồn phách, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Nàng không cách nào chối bỏ trách nhiệm, Yêu Hoàng tin tưởng nàng, giao nàng ấy cho nàng, mệnh nàng tỉ mỉ chăm sóc, mà nàng lại cô phụ sự tin tưởng của hắn. Đối với một chưởng của Yêu Hoàng, nàng không hề có một câu oán hận.
Thân thể Đoàn Tụ lung lay, cắn răng chống đỡ, sắc mặt lại trắng thêm ba phần.
Yêu Hoàng như phát hiện ra, ánh mắt vừa nhấc, nhàn nhạt lướt qua Đoàn Tụ, thấy nàng sắp chống đỡ không nổi, nhưng vẫn quật cường quỳ thẳng tắp. Ánh mắt Yêu Hoàng tối sầm lại, tròng mắt đen như ngưng tụ sóng lớn.
"Đoàn Tụ, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?"
Yêu Hoàng nhìn chằm chằm vật trong tay, không chút để ý mở miệng hỏi thăm.
"Đến nay đã 30 vạn năm."
Đoàn Tụ miễn cưỡng đáp, mới nói mấy chữ mà đã thấy chịu không nổi, sức lực toàn thân giống bị ép khô, mềm nhũn ngã nhào trên đất, gắng gượng mấy cái cũng không bò dậy nổi.
Đoàn Tụ nằm trên đất lại cảm giác so với thân thể nàng mặt đất này còn ấm áp hơn. Khuôn mặt xinh đẹp theo bản năng áp xuống đất, cảm thấy năng lượng cuồn cuộn dưới phiến đá liền lặng lẽ hấp thu một phần hơi tức, lập tức khí lạnh trong người liền giảm đi mấy phần. Nàng vừa thở gấp, liền nghe được âm thanh lạnh nhạt của Yêu Hoàng bên tai:
"Chuyện đã như vậy rồi, ngươi trở về đi."
Đến khi trở về bản thể, Đoàn Tụ vẫn chưa phục hồi tinh thần. Nàng phạm sai lầm lớn như vậy, Yêu Hoàng chỉ trừng phạt nho nhỏ, rồi đem nàng thả về. Nếu không phải ngực loáng thoáng đau đớn, nàng còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Từ lúc có ý thức, nàng đã đi theo hắn, toàn bộ 30 vạn năm, năm tháng dài đằng đẵng, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng nàng vẫn không hiểu hết hắn.
Nàng nhìn hắn một mình thu phục Yêu Giới, đạp âm mưu quỷ kế đi tới, mỗi bước đi đều dính đầy máu tươi. Của hắn, của người khác, cho đến khi ngồi chiếc ghế Yêu Hoàng. Nàng nhìn hắn chịu Thiên kiếp mỗi mười vạn năm, từng đạo thiên lôi không chút lưu tình đánh xuống, hắn đứng ở nơi hoang vắng, đối mặt với chi lực thiên địa khiến người ta sợ hãi, vẫn là dáng vẻ không chút để ý, phất tay, liền đem thiên lôi cường hãn ngăn lại.
Hắn cường đại như vậy, hắn lãnh đạo đại quân Yêu giới đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hắn cao cao tại thượng, Thần giới đều phải e ngại ba phần, cử Sứ giả thỉnh cầu ngưng chiến. Hắn vốn có thể tiêu diệt Thần giới chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa—— thế giới này trừ hắn ra, đã sớm không còn thần, đối với hắn, tiêu diệt Thần giới quá dễ dàng.
Thành công dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vì một con gà rừng mà năm lần bảy lượt dừng tay, vì lấy được con gà kia, hắn đồng ý điều kiện Thần giới, cũng hứa hẹn, trong vòng trăm năm, Yêu Giới tuyệt không xâm chiếm Thần giới.
Hắn bỏ một cái giá lớn như vậy để lấy được nàng.
Đối với những chuyện này nàng chỉ lẳng lặng nhìn. Nhìn hắn cưng chiều nàng, yêu nàng, vì nàng mà làm rất nhiều việc trước nay chưa có, hắn thỏa hiệp mọi thứ. Nhưng con gà rừng kia lại không hề cảm động, nàng biết trong lòng của nàng ấy có chứa người khác.
Đoàn Tụ không biết tại sao mình lại biết những thứ này. Giống như năng lực của bản thể, không cần nàng đi truy tìm, cũng có thể biết rõ rất nhiều chuyện.
Lần đó Phong Thanh Dương mang nàng ta đi, nàng không hề ngăn cản, biết rõ Phong Thanh Dương có thể sẽ giết con gà đó, biết rõ nó vô tội nhưng tâm linh giống như bị hắc ám bao trùm. Nàng lựa chọn trầm mặc, nàng nghĩ, có lẽ nếu không có nàng ấy, Yêu Hoàng sẽ gặp trở lại bộ dáng lúc trước thôi.
Nhưng con gà rừng Dao Hoa lại trở lại, quanh đi quẩn lại một vòng lớn, hắn vẫn mang nàng ta về.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra, thì ra ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã không biết Yêu Hoàng rốt cuộc muốn gì.
Đoàn Tụ sâu kín thở dài một hơi, chậm rãi nhắm mắt, như vậy sẽ tốt sao?
Cầu xa vô vọng, không phải nàng đã sớm biết sao?
Yêu Hoàng vuốt ve ly rượu trong tay, cảm thấy một hơi thở như có như không, vẻ mặt không khỏi nhu hòa xuống, chậm rãi nâng lên khóe môi, nhỏ giọng nói: "Ngươi đã đến sao?"
Kinh ngạc nhìn chằm chằm cái ly hồi lâu, Yêu Hoàng mới thở dài, bờ môi mang theo nụ cười che giấu, lạnh lùng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ. Trong mắt không che được sát ý.
Thứ năng lượng tương đồng với hắn, hắn sao có thể không nhận ra? Yêu Hoàng nở nụ cười khinh miệt, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng không có ý nghĩa.
Chỉ là, nếu muốn chơi, hắn sẽ theo đến cùng, hắn muốn xem, người kia, còn có thể làm được cái gì.
…………………………………………………………
Thần giới.
Thương Nam Thần Quân tiu nghỉu nhìn bạch ngọc trên bàn, tay phải chậm rãi phất qua bức họa một cô gái, ngón tay dừng ở hang chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Nguyện một lòng, đầu bạc chẳng rời xa."
Hắn nhẹ nhàng thì thầm, trong đầu thoát cái mơ hồ, nhìn thấy cô gái rực rỡ như hoa, nhút nhát cầm ống tay áo hắn, dịu dàng kêu hắn:
"Thần Quân."
Thu hồi suy nghĩ lung tung, lòng bàn tay Thương Nam Thần Quân dấy lên hỏa diễm, đưa về phía bức tranh, ngọn lửa màu đỏ nháy mắt cắn nuốt bức tranh đó.