Lâm Hoa tỉnh lại từ giấc mộng, chỉ cảm thấy trước mặt là tấm rèm xanh dương hết sức quen mắt, khẽ quay đầu, trên đầu giường là đèn cung đình bát giác, ánh sáng hắt lên hình gà rừng trông rất sống động, giống như đúc.
Lâm Hoa ngạc nhiên, đây rõ ràng là Vũ Mộng Thiên cung Thần giới.
Miễn cưỡng chống người dậy, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn không hề có hơi sức, muốn làm một động tác nhỏ đã thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cửa phòng "Ken két" một tiếng mở ra, Lâm Hoa theo tiếng kêu nhìn lại, đợi thấy rõ diện mạo người tới, liền cứng tại chỗ, sững sờ nhìn người chậm rãi tới trước mặt nàng.
Lâm Hoa hốt hoảng cúi đầu kêu: "Thần Quân."
Thương Nam Thần Quân đưa tay phải lau nước mắt trên mặt nàng , nhẹ giọng nói: "Thế nào, không muốn nhìn thấy ta sao?"
Lâm Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, lấy hết dũng khí, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cằm, đôi môi, lỗ mũi, mắt, lông mày. . . . . Lâm Hoa tham lam nhìn nam tử mặc áo đỏ phía trước, hắn vẫn giống như trong trí nhớ, cao thượng xuất trần, gương mặt ôn hòa, nhưng lại máu lạnh dùng lời nói làm tổn thường người khác.
Nghĩ vậy, Lâm Hoa buồn buồn cúi đầu, sao ta lại nhớ rõ ràng như vậy?
Lâm Hoa cau mày, vô ý thức lắc lắc ngón tay, bên cạnh hình như có người ngồi xuống. Lâm Hoa cũng không để ý, lặng lẽ lùi vào trong, lại bị Thương Nam Thần Quân bắt được, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang xoắn lại của nàng. Ngón tay Thương Nam Thần Quân lạnh lạnh, tỉ mỉ vuốt ve bàn tay mềm mại, tay phải nâng khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng, chậm rãi cúi đầu xuống, đụng vào trán nàng, mệt mỏi hỏi: "Thế nào, không muốn ta sao?"
Lâm Hoa không lên tiếng, có chút mờ mịt nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc. Chưa từng thấy Thương Nam Thần Quân như bây giờ, hắn vĩnh viễn đều là bộ dáng cao cao tại thượng, để người người quỳ bái, làm gì có dáng vẻ yếu ớt, cẩn thận từng li từng tí như nâng niu trân bảo như vậy.
Khóe môi Thương Nam Thần Quân nâng lên một nụ cười nhạt, lòng ngón tay vuốt ve bờ môi mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: "Ta rất nhớ ngươi."
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Hoa liền hiện lên vệt đỏ, khẽ nghiêng mặt đi, thì thầm nói: "Ta cũng nhớ ngươi."
Bên tai truyền đến tiếng cười thật thấp, hơi thở ấm áp phất qua tai Lâm Hoa, Thương Nam Thần Quân khẽ đặt một nụ hôn nhẹ vào đấy, hài lòng nhìn sắc mặt đỏ ửng của người nào đó, dặn dò: "Ngươi ở đây nằm một lát, ta sẽ quay lại ngay."
Lâm Hoa ngoan ngoãn nằm xuống, Thương Nam Thần Quân liền đứng dậy rời đi.
Lâm Hoa mới thở phào một hơi, đỏ mặt nghĩ chỉ mấy tháng không thấy mà Thương Nam Thần Quân đã học thói xấu! ! !
Giống như trở về ngày xưa, Thương Nam Thần Quân và Lâm Hoa ăn ý không nhắc đến khoảng thời gian xa cách, giống như đó chỉ là một giấc mơ.
Một ngày, Lâm Hoa hào hứng chạy tới trước điện Sương Mai, vừa đẩy cửa trong miệng không ngừng la hét: "Thần Quân, Thần Quân, ngươi mau đến xem."
Thương Nam Thần Quân thấy nàng đến, thả bút vẽ trong tay, ôn hòa cười nói: "Ngươi lại phát hiện ra cái gì?"
Lâm Hoa chạy đến bên cạnh hắn, tò mò vươn đầu qua, chỉ thấy trên bàn là một bức tranh, hình như mới vừa hoàn thành, vết mực còn chưa khô. Trong tranh là một cô gái mặc áo đỏ, mặt trái xoan, lông mi lá liễu, đôi mắt to tràn đầy linh khí, càng nhìn càng đẹp.
Thiếu nữ trong tranh thần thái rực rỡ, đầu hơi nghiêng, nhìn nam tử mặc áo đỏ bên cạnh. Nam tử kia cúi đầu cười, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen mượt của cô.
Lâm Hoa cười nói: "Ta tới đề thơ."
Dứt lời, không đợi Thương Nam Thần Quân trả lời, đã cầm bút viết xuống khoảng trống: " Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly." (Nguyện giữ một lòng, chẳng bao giờ xa)
Viết xong tùy ý ném bút lông sang một bên, hài lòng nhìn hồi lâu, Lâm Hoa cười híp mắt nhìn nam tử bên cạnh, dương dương hả hê nói: "Không tệ chứ?"
Thương Nam Thần Quân cười như không cười nhìn chữ viết méo mó khúc khúc, nghiêm túc nói: "Thật uổng phí câu thơ hay."
". . . . . ."
Nét mặt kia là sao gì? Chê chữ ta xấu sao?
Lâm Hoa thở phì phò xoay người muốn đi, Thương Nam Thần Quân liền kéo nàng, ôm nàng vào trong ngực, Lâm Hoa giãy giụa hai cái liền bất động, lẳng lặng nằm trong lồng ngực rộng rãi, nghe từng nhịp tim hắn, lẩm bẩm nói: "Có thể không?"
Âm thanh kia khẽ run, bao hàm rất nhiều sợ hãi. Hạnh phúc tới quá dễ dàng, không chân thật, giống như bọt xà phòng chạm nhẹ một cái đã bể, không còn lại dấu tích.
"Ừ."
Nhẹ nhàng một tiếng, liền xóa đi lo lắng của Lâm Hoa, nàng nguyện tin tưởng hắn.
Những ngày bình yên đều không dài lâu, mấy ngày gần đây Thương Nam Thần Quân thường cau mày, như có tâm sự, đến khi Lâm Hoa hỏi thăm thì Thương Nam Thần Quân chỉ miễn cưỡng cười nói: "Không sao, một chút chuyện nhỏ."
Lâm Hoa im lặng, mặc dù đầu óc thỉnh thoảng rút gân, nhưng khi Thương Nam Thần Quân đi sớm về trễ, vẻ mặt mệt mỏi, nàng đã có thể đoán ra Thần giới nhất định có chuyện lớn.
Lâm Hoa loáng thoáng cảm thấy chuyện này hình như có liên quan đến nàng.
Thương Nam Thần Quân nếu không muốn nói, Lâm Hoa cũng không muốn hỏi. Mỗi ngày chỉ là canh giữ bên ngoài Vũ Mộng Thiên cung, chờ hắn trở về, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng màu đỏ xuất hiện phía chân trời, Lâm Hoa sẽ có cảm giác thỏa mãn , giống như nội tâm trống rỗng nháy mắt được lấp đầy, chỉ cần có hắn là đủ.
Ngày hôm đó Lâm Hoa vẫn đứng chờ ở cửa, phía chân trời bay tới một đóa mây bảy màu, Lâm Hoa có chút kỳ quái, mỗi ngày Thương Nam Thần Quân sẽ không về quá muộn, càng không dùng mây. Xem ra có người tới.
Đám mây rất nhanh đến trước cửa Vũ Mộng Thiên cung, chỉ thấy một vị thiếu nữ mặc cung trang, thướt tha duyên dáng, cũng là thần nữ Bích Vân. Bích Vân thần nữ tinh mắt, thoáng cái đã thấy bảng hiệu, đợi thấy rõ tướng mạo Lâm Hoa, Bích Vân thần nữ khẽ cau mày, lạnh giọng hỏi hai thủ vệ: "Trời lạnh, mặt đất đóng băng, sao lại để thần nữ giữ cửa?"
Bộ dáng kia rất có phong phạm đương gia chủ mẫu.
Không đợi Lâm Hoa trả lời, liền chỉ huy thị vệ đưa Lâm Hoa vào trong.
Thị vệ đưa nàng vào tẩm điện,sau đó cung kính thi lễ với Bích Vân thần nữ. Bích Vân thần nữ khẽ gật đầu, hai người thị vệ mới bước nhanh rời đi, nhân tiện còn đóng kín cửa phòng.
Bên trong tẩm điện chỉ còn lại Lâm Hoa và Bích Vân thần nữ.
Lâm Hoa có chút luống cuống đứng bên cạnh bàn, trước mặt Bích Vân thần nữ Lâm Hoa theo bản năng lui về phía sau, lại bị bắt lây hai tay, Lâm Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy vành mắt Bích Vân thần nữ đã hồng.
Bích Vân thần nữ vốn rất xinh đẹp, lần này mày liễu nhíu chặt, mắt hạnh rưng rưng, càng hiện ra vẻ đẹp động lòng người, vừa thấy đã thương.
Còn chưa mở miệng, nươc mắt đã chảy.
Lâm Hoa kinh hãi, giờ phút này nếu có người đi vào, sẽ nghĩ ta như thế nào, Lâm Hoa lắp bắp mở miệng: "Thần ..thần.. thần nữ, có chuyện gì đau lòng."
"Dao nhi. . . . . .".
Âm thanh gọi Dao nhi khiến Lâm Hoa dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh tràn ra, ta và người hình như không thân quen?
Bích Vân thần nữ chợt buông tay Lâm Hoa, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, nức nở nói: "Dao nhi, cầu xin ngươi cứu Bạch Lân. . . . . ."
Bỉ Ngạn: theo kinh Phật thì Bỉ Ngạn là miền đất không tồn tại sự sống và cái chết, là miền cực lạc, miền đất mong ước của con người. Ở đây có nghĩa là mong muốn của Lâm Hoa sẽ không đạt được