Thương Nam Thần Quân lẳng lặng ngồi sau bàn, trong tay cầm chiếc đèn cung đình hình bát giác, mắt phượng lóe lên, giơ tay đem một viên dạ minh châu thả vào trong đèn.
Ánh sáng nhu hòa xuyên qua lớp vải đèn, chỉ thấy những bức tranh gà rừng từ từ biến thành một cô gái mặc áo đỏ, khuôn mặt lúc giận, lúc vui, lúc buồn, sinh động hoạt bát, giống như chỉ cần với tay là có thể chạm vào.
Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt bình tĩnh của Thương Nam Thần Quân, vừa trống rỗng lại thêm mấy phần xinh đẹp mị hoặc. Một tiếng thở dài không thể nhận ra, đem minh châu thu lại, nữ tử áo đỏ dần dần biến mất, giây lát lại trở về gà rừng.
Lòng bàn tay nổi lên hỏa diễm, Thương Nam Thần Quân khẽ nâng tay, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, đem đèn cung đình treo lại trên đầu giường, ngắm nhìn một lúc rồi bỏ đi.
Gian phòng khôi phục lại yên tĩnh, lúc sau một cô gái trong trang phục cung nữ từ sau tấm bình phong đi ra, sắc mặt âm trầm, hai mắt như muốn phun lửa, giọng căm hận nói: "Ngươi đi rồi cũng sẽ không được bình an."
Yêu Giới, quán rượu Thanh Vân.
Phong Thanh Vân âm trầm nhìn mặt bàn bừa bãi, hối hận không thôi. Ngày đó nên đem xấu nữ này ném xa một chút, không để phụ hoàng lượm về, gieo họa hai mắt hắn.
Có lẽ hai mắt hắn mờ rồi, phụ hoàng sao lại có ánh mắt cưng chiều đó? Đối với xấu nữ này? Phong Thanh Vân xem thường nhìn cái miệng phình to đầy dầu mỡ của Lâm Hoa, tự nhủ thầm trong lòng, không sai, tuyệt đối là ảo giác.
Ăn uống no đủ, Lâm Hoa rốt cuộc nhớ tới hình tượng đã mất, ngón tay thon dài đưa ra, cầm khăn lau tay, ưu nhã lau đi vết mỡ trên khóe miệng. Khăn tay trắng sạch sẽ liền xuất hiện một vết bẩn dài, Lâm Hoa mặt không đổi sắc, trấn định tự nhiên, thanh tú ngáp một cái, nhã nhặn lịch sự ngồi ngay ngắn ở chỗ mình. (Misa: Ta cũng pó tay với nàng này, mất mặt chị em phụ nữ quá Lâm Hoa tức giận không chịu nổi, sờ cũng sờ rồi, cuối cùng quăng cho ta một câu, ghét bỏ ta nhỏ còn sờ hăng say như vậy?
Lâm Hoa giùng giằng từ trong ngực Yêu Hoàng bò ra ngoài, nhếch nhác đứng dậy, cầm áo gấp ngay ngắn bên cạnh ao, khoác lung tung lên người, hai chân trần đứng bên bờ ao lạnh lẽo, Lâm Hoa thở phì phò xoay người, lại bị mỹ nam đồ trước mắt làm mê mẩm thần trí.
Tóc đen ướt nhẹp, từng giọt nước theo khuôn ngực rõ ràng trượt xuống, Lâm Hoa không khống chế được hai mắt nhìn theo, cơ bụng có lực, lại đi xuống. . . . .
Lâm Hoa quýnh lên, gương mặt đỏ bừng, cuống quít nhắm hai mắt, không dám nhìn nữa.
Yêu Hoàng hình như không nhận thấy cảnh xuân tiết ra ngoài, đạp nước đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Hoa. Quần áo nàng đã chỉnh tề, váy dài trắng, tóc đen tùy ý buông lỏng trước ngực, mị hoặc xinh đẹp. Yêu Hoàng mất hồn nhìn gương mặt ngượng ngùng, tựa như muốn xuyên qua nàng đang nhớ lại cái gì.
Lâm Hoa cẩn thận mở hai mắt, bộ dạng mê mang của Yêu Hoàng rơi vào trong mắt nàng, một góc nhỏ trong lòng như bị kim đâm, loáng thoáng đau đớn.
Ánh mắt Yêu Hoàng khôi phục thanh tĩnh, lấy áo khoác chồn trong tay phủ lên người Lâm Hoa, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, giờ phút này đang nghi ngờ nhìn hắn. Trong đôi mắt to, hắc bạch phân minh, chỉ có hắn.
Trăng trong như nước, cảnh sắc chung quanh vô cùng rõ ràng, phía xa là ánh sáng của Vạn Yêu thành.
Yêu Hoàng ôm Lâm Hoa ngồi trên đám mây, phía dưới là vực sâu vạn trượng, Lâm Hoa núp trong ngực hắn, áo khoác da chồn trên người, trong ngực ấm áp như xuân, Lâm Hoa lại bắt đầu buồn ngủ.