Gả Nhầm Quân Nhân, Đại Lão Cấm Dục Yêu Chiều Vợ

Chương 2.2: Không kết hôn thì phải về nông thôn

Trước Sau

break

Khi đến quân khi, Giang Mạt Ly vẫn không thay đổi bản tính, cả ngày ăn không ngồi rồi, gây chuyện thị phi khắp nơi thì thôi đi, lại còn bị tội phạm lợi dụng, tiết lộ bí mật quân đội, liên lụy Trương Gia Minh không chỉ mất chức mà còn bị kỷ luật.

Sau này Trương Gia Minh hy sinh anh dũng trong một nhiệm vụ, Giang Mạt Ly cầm tiền trợ cấp, quay đầu lấy một thương nhân làm ăn ở Chiết Giang.

Cô thật không cam lòng.

Giang Mạt Ly loại phụ nữ độc ác ăn không ngồi rồi này lại có thể vinh hoa phú quý, còn cô thì cần cù nỗ lực vươn lên, nhưng lại phải chịu cái kết bi thảm, chết nơi đất khách quê người.

Không biết có phải oán niệm của cô quá mạnh mẽ hay không, khi vừa mở mắt ra, cô lại được trở về ngày trước khi đăng ký xuống nông thôn...

Thu lại suy nghĩ.

Giang Tình không cãi nhau với Giang Mạt Ly, ngược lại còn nói với giọng điệu như đang suy nghĩ cho Giang Mạt Ly:

"Chú Giang, cháu biết chú không nỡ để Mạt Ly về nông thôn, bây giờ cách duy nhất là để Mạt Ly cũng kết hôn, kết hôn rồi thì không cần về nông thôn nữa."

Giang Tình không nhắc, Giang Đại Hải cũng đã nghĩ đến chuyện này.

Mặc dù ông rất tức giận vì đứa con gái kế thất hứa, nhưng cũng không thể làm kẻ ác chia rẽ uyên ương.

Cơ mà nếu đứa con gái kế kia không về nông thôn, thì con gái ruột của ông sẽ phải về nông thôn.

Có hai cách để tránh về nông thôn, một là giả bệnh, hai là kết hôn.

Với sự ngu ngốc và phô trương của con gái ruột, giả bệnh chắc chắn sẽ bị lộ, vẫn là gả đi thì ổn thỏa hơn.

Nhưng gả cho ai đây?

Trong nhà máy cơ khí cũng có mấy thanh niên chưa kết hôn, tiếc là đều không ưa Giang Mạt Ly.

Mang tiếng xấu là ăn không ngồi rồi, ham hư vinh, lại còn có một khuôn mặt xinh đẹp không an phận nên không ai dám cưới.

Điều này khiến ông lo chết đi được.

...

Sau bữa tối, Vương Liên Hoa ở nhà bên cạnh mang một đĩa dưa ngọt sang chơi.

Giang Mạt Ly đang lật cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà cô lục lọi được từ phòng của Giang Bằng.

Trong thời đại mà nghe đài cũng phải chia theo khung giờ thì thú vui giải trí duy nhất chính là đọc sách báo.

Thấy có đĩa dưa ngọt, Giang Mạt Ly cầm một miếng dưa ngọt lên vừa đọc vừa nhấm nháp thì thấy miếng dưa nhạt như nước ốc.

Dưa này không còn tươi lắm, thịt đã mềm, cũng không ngọt lắm, nhưng mà méo mó có hơn không.

Vương Liên Hoa đến để mai mối cho Giang Mạt Ly:

"...Cháu trai nhà mẹ đẻ của dì cháu cũng gặp mấy lần rồi mà, ngoài nghèo ra thì cũng không có tật xấu gì khác."

Trời ơi, nghèo mà không phải tật xấu lớn nhất sao?

Giang Mạt Ly ném vỏ dưa lên bàn, chủ yếu là ăn nói không kiêng nể gì:

"Dì Liên Hoa, cháu tìm đàn ông chỉ có một tiêu chuẩn, phải có tiền. Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc không thể thiếu thứ gì, sau khi kết hôn mỗi tháng lại cho cháu một trăm tám mươi tệ làm tiền tiêu vặt là đủ rồi."

Phì!

Cô ta đang ước nguyện đấy à?

Loại người ăn không ngồi rồi như cô ta, có đàn ông muốn lấy đã là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh, đợi xuống nông thôn chịu khổ, cô ta sẽ ngoan ngoãn thôi!

Vương Liên Hoa thấy Giang Mạt Ly nói thế liền tức giận bỏ đi.

Trước khi đi, bà còn mang cả đĩa dưa ngọt chưa ăn hết về.

"Ê, dì Liên Hoa, cháu chưa ăn đủ mà."

Giang Mạt Ly mặt dày gọi với theo bóng lưng Vương Liên Hoa.

Đáp lại cô là tiếng đóng cửa thật mạnh của Vương Liên Hoa.

Giang Đại Hải ở trong nhà trừng mắt nhìn cô con gái của mình, vừa giận nhưng lại vừa không giận.

Ông cũng không ưa thằng cháu trai nhà họ Vương kia, con gái ông vốn đã ăn không ngồi rồi, lại còn lấy một kẻ nghèo rớt mùng tơi như thế thì cuộc sống sau này làm sao mà sống nổi?

Dù sao đi nữa, cũng phải tìm cho con gái một gia đình khá giả, có thể ăn no mặc ấm, để con gái không phải đói bụng.

Suy đi nghĩ lại thì Giang Đại Hải liền nhớ đến mối hôn ước đã định cho con gái từ rất lâu rồi.

Ông và Trương Thiết Sinh ở cùng một làng, hai nhà sát vách nhau, từ nhỏ hai người bọn ông quan hệ đã tốt, vì vậy liền định hôn ước cho hai đứa con.

Năm 1960 xảy ra nạn đói, Giang Đại Hải dẫn cả gia đình vào thành phố xin ăn, sau đó vào nhà máy cơ khí làm công nhân.

Trương Thiết Sinh lại bám rễ ở nông thôn, hai gia đình cứ thế mà tạo ra khoảng cách.

Những năm gần đây về quê, Trương Thiết Sinh thỉnh thoảng cũng nhắc đến mối hôn ước này, nhưng ông đều đánh trống lảng cho qua.

Một mặt là con gái chê nghèo ham giàu, không chịu nhận mối hôn ước nông thôn này, mặt khác, ông cũng không nỡ để con gái gả về nông thôn chịu khổ.

"Nghe chú Trương con nói, Gia Minh đã chuyển sang quân nhân chuyên nghiệp trong quân đội, quân nhân chuyên nghiệp mỗi tháng đều có trợ cấp, sau này xuất ngũ chuyển ngành cũng sẽ được sắp xếp công việc, coi như là có bát cơm sắt, nuôi con chắc chắn không thành vấn đề, con đừng chê nữa."

Giang Đại Hải khuyên nhủ Giang Mạt Ly một cách tận tình:

"Không kết hôn thì phải về nông thôn, con biết điều kiện ở quê khó khăn thế nào rồi đấy, trời chưa sáng đã phải dậy nấu cơm, giặt giũ, cho lợn ăn, trồng trọt, cấy lúa, gánh phân, công việc không bao giờ hết. Cuộc sống thực tế ở nông thôn còn khó khăn, vất vả hơn thế này ấy, con có sống nổi không?"

Giang Đại Hải có lẽ không phải là một người bố dượng tốt, nhưng chắc chắn là một người bố tốt.

Từ nhỏ bố mẹ của Giang Mạt Ly đã ly hôn, cô lớn lên cùng mẹ và gia đình bà ngoại, sự thiếu thốn tình bố khiến cô không khỏi xúc động trước tình yêu thương con gái của Giang Đại Hải.

"Hệ thống, trong sách nguyên chủ bị tàu hỏa đâm chết, vậy Giang Đại Hải thì sao, ông ta có kết cục thế nào?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc