Lục Thành nghe Lục Đức Chiêu nói không đồng ý hôn sự, mặt anh còn lạnh hơn cả Lục Đức Chiêu.
"Bố lấy quyền gì mà không đồng ý?"
"Vì ta là bố của con!"
"Dù bố có là bố của con, thì hôn sự của con cũng không do bố quyết định!"
"Mẹ kiếp, con muốn làm phản à?"
Thấy Lục Đức Chiêu tức đến đỏ mặt tía tai, Lục Thành nhận ra rằng cãi vã như vậy không giải quyết được vấn đề.
Anh bình tĩnh lại, rồi nói:
"Bố nói xem, tại sao bố lại không đồng ý? Mạt Ly có điểm nào khiến bố không hài lòng?"
Thấy con trai xuống nước, Lục Đức Chiêu cũng bớt giận đi nhiều.
"Tiếng tăm của nó tệ quá! Con tự xem đi, đúng là tội ác chồng chất, phụ nữ trên đời này chết hết rồi hay sao mà con nhất định phải chọn cái thứ đó?"
"Dù bố là bố của con, nhưng cô ấy là mẹ của các con tương lai của con, bố hãy giữ lịch sự với cô ấy một chút."
Lục Đức Chiêu: "..."
Lục Thành cầm tài liệu điều tra lý lịch mà Lục Đức Chiêu ném trước mặt anh, càng đọc càng tức giận.
"Toàn là cái thứ vớ vẩn gì thế này, toàn là mấy bà lắm mồm nói xấu, có giỏi thì đến trước mặt con mà nói, con nhất định sẽ xé nát miệng bọn họ."
"Con bớt nói lung tung trước mặt ta đi, một người phụ nữ đầy tật xấu như vậy, dù ta có đồng ý, thì cấp trên cũng sẽ không phê duyệt, con hãy sớm từ bỏ ý định này đi! Theo ta thấy, Mạnh Vi rất tốt, rất hợp với con, con hãy cưới con bé đi."
"Bố muốn cưới thì bố tự mình cưới đi, con không cưới. Dù sao mẹ cũng thích cô ấy, chi bằng ba người các người cùng nhau sống chung đi."
Lục Đức Chiêu nổi giận:
"Nói bậy nói bạ gì thế! Lục lão tam, con đừng ép ta phải đánh con ở trong văn phòng!"
Lục Thành cũng nhận ra lời nói này không thích hợp, vội vàng đưa câu chuyện trở lại vấn đề chính.
"Nói cô ấy ham ăn lười làm, ai mà không ham ăn, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn là đói meo, ai dám nói mình không ăn cơm? Nói cô ấy lười, con cũng không thích làm việc nhà, không thích dọn dẹp nhà cửa, sao không ai nói con lười? Chẳng lẽ vì con có mẹ ruột chăm sóc nên không lười, mẹ ruột của Mạt Ly không còn nên nói cô ấy lười, điều này không công bằng, là kỳ thị!"
Lục Đức Chiêu tức giận đập bàn:
"Con bớt nói mấy cái lý lẽ cùn đó trước mặt ta đi, nó tốt nghiệp cấp 3 tận ba bốn năm rồi, không đi làm, không đóng góp cho xã hội, ngày nào cũng lông bông khắp nơi, đây không phải là một kẻ ăn không ngồi rồi hay sao?"
Lục Thành lý lẽ sắc bén:
"Người không có việc làm thì nhiều lắm, bao nhiêu người vì một vị trí công việc mà tranh giành đến sứt đầu mẻ trán? Mạt Ly an phận làm sâu gạo, ăn ở nhà, không gây phiền phức cho chính phủ, có gì không tốt?"
"Ham ăn lười làm không phải là tật xấu, vậy còn ghét nghèo yêu giàu thì sao? Nó rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con, mà bao nhiêu cô gái tốt thì con không tìm, lại cứ nhất định phải tìm nó?"
"Yêu tiền thì sao? Mỗi người đều có sở thích riêng, bố có thể không hiểu, nhưng phải tôn trọng."
Lục Đức Chiêu đang định nổi cơn thịnh nộ, nhưng lại nghe Lục Thành nói:
"Cô ấy yêu tiền, con còn khá may mắn, vì con có thể kiếm tiền. Nếu cô ấy yêu cái khác, con còn không biết phải làm sao nữa."
Hiếm khi thấy con trai bộc lộ tình cảm thật, Lục Đức Chiêu không khỏi im lặng.
"Con thừa nhận, tiếng tăm của cô ấy không tốt, cô ấy xinh đẹp như vậy, nếu tiếng tăm cũng tốt thì cũng không đến lượt con, đã sớm lấy chồng rồi, con cái cũng có thể đi mua nước tương được rồi!"
"Cô ấy không thích làm việc cũng rất tốt, nhường vị trí công việc ấy cho những người thích làm việc, cô ấy cứ an phận ở nhà, sinh con cho con, nuôi lớn con cái của chúng con, đó mới gọi là biết dùng người."
Lục Đức Chiêu chỉ biết cười trừ.
Khi người ta không nói nên lời, họ thực sự sẽ cười một cái.
"Mẹ kiếp, con đúng là một nhân tài! Người chết cũng bị con nói sống lại, chi bằng con đi Bộ Ngoại giao làm ngoại giao thử đi!"
Thấy Lục Đức Chiêu mềm giọng, Lục Thành nhân cơ hội đưa sổ hộ khẩu ra.
Lục Đức Chiêu cầm sổ hộ khẩu lật xem:
"Hôn sự này, bản thân con bé cũng đồng ý chứ?"
Lục Thành nói dối không chớp mắt:
"Đương nhiên là đồng ý rồi, nếu không thì sổ hộ khẩu này có đến tay con được không?"
Đồng ý là được.
Lục Đức Chiêu đóng sổ hộ khẩu lại, cùng với báo cáo kết hôn, cho vào túi tài liệu.
"Được rồi, con đi đi, đợi giấy kết hôn về ta sẽ đưa cho con."
"Bố phải nhanh lên đây."