Tưởng Tiểu Quang được lệnh đến truyền lời cho Lục Thành.
Kết quả vừa xuống xe đã thấy Lục Thành đưa cho Giang Bằng 10 tệ.
Lục Thành tuy không phải là người keo kiệt, nhưng cũng không phải ai cũng có thể kiếm được lợi từ tay anh ta.
Trực giác mách bảo Tưởng Tiểu Quang rằng sự việc không đơn giản, vì vậy đợi Giang Bằng đến gần, anh ta đã chặn lại.
Thấy Tưởng Tiểu Quang ăn mặc như người trong quân đội, Giang Bằng thái độ khá lịch sự:
"Anh có chuyện gì không?"
Tưởng Tiểu Quang lấy thuốc lá ra mời:
"Hút một điếu không?"
Mắt Giang Bằng lập tức sáng lên.
Mẫu Đơn, đây là thuốc lá cán bộ!
Thời này thuốc lá rất hiếm, người bình thường khó mua được, mà Mẫu Đơn lại là loại thuốc lá cao cấp trong số đó, thường chỉ dành cho cán bộ và lãnh đạo, vì vậy hay được gọi là thuốc lá cán bộ.
Giang Bằng nhận thuốc lá, cài vào tai, từ chối ý tốt của Tưởng Tiểu Quang muốn châm thuốc cho mình.
Hiếm khi nhận được một điếu thuốc ngon, không thể không về khoe với đám bạn bè xấu.
"Quý danh của tiểu huynh đệ là?"
"Tôi họ Giang."
"Oh, tôi họ Tưởng."
"Anh Tưởng, anh có chuyện gì thì nói thẳng đi, dù sao tôi cũng không chắc có thể giúp được."
Tưởng Tiểu Thiên bị lời nói khéo léo của anh ta chọc cười:
"Tìm cậu hỏi thăm chút chuyện, cậu có quen tam thiếu gia nhà chúng tôi không?"
"Ai?"
Thấy Giang Bằng thật sự không quen Lục Thành, Tưởng Tiểu Quang không động thanh sắc chuyển chủ đề:
"Không có gì, có thể là tôi nhầm rồi, tiểu Giang huynh đệ, nhìn cậu cũng đến tuổi nhập ngũ rồi, đã đăng ký chưa?"
Nói đến nhập ngũ, Giang Bằng ưỡn ngực.
Thời này, đàn ông ai mà không muốn nhập ngũ, nhưng không phải ai cũng có thể nhập ngũ được.
Anh ta đã nhập ngũ rồi!
"Đăng ký rồi, tháng sau sẽ nhập ngũ!"
"Thảo nào tôi vừa nhìn thấy cậu đã thấy thân thiết, chúng ta là người cùng chí hướng mà..."
Đang trò chuyện hợp ý, đột nhiên Giang Bằng cảm thấy vai bị vỗ hai cái, quay đầu nhìn lại, lập tức muốn chuồn.
Nhưng phía trước có Tưởng Tiểu Quang chặn đường, phía sau có Lục Thành chặn lại, hoàn toàn không thể thoát.
"Hì hì, anh rể!"
"Khụ khụ!"
Tưởng Tiểu Quang bị tiếng anh rể của Giang Bằng làm sặc.
Sau khi bị Lục Thành liếc mắt một cái, Tưởng Tiểu Quang lặng lẽ lùi lại hai bước, lén lút dựng tai lên nghe.
"Anh rể, khí thế của anh nhìn là biết làm lãnh đạo rồi. Cho nên, tiền đã đưa ra thì không thể bắt em trả lại, đúng không?"
Quả nhiên là chị em ruột, đều yêu tiền như nhau.
Cái này thì dễ rồi.
"Tôi đã nói chuyện với chị em rồi, ba ngày nữa sẽ đến nhà cầu hôn, lúc đó sẽ không thiếu hồng bao lớn của em. Cho nên, trước mặt chị em nên nói thế nào, em biết rồi chứ?"
Giang Bằng lắc đầu như trống bỏi*:
"Không biết."
"...Vậy thì đừng nói gì cả, nói ít sai ít, không nói thì sẽ không sai."
(*Trống bỏi là tên gọi của một món đồ chơi dân gian rất quen thuộc vào dịp Tết Trung thu của trẻ em Hà Nội và các khu vực lân cận phía Bắc.)