Gả Cho Nam Thần

Chương 2

Trước Sau

break


 

Vào kì nghỉ hè năm cấp hai của Sơ Đồng, trong nhà cô có mấy vị khách từ phương xa đến thăm.

 

Lúc ấy Lạc thị có một hạng mục mới xây tọa lạc ở thành phố S, đại khái phải ở lại thành phố S suốt một tháng. Ba Sơ mẹ Sơ và vợ chồng cô chú Lạc là bạn bè đại học có quan hệ thân thiết, hàng năm đều bị ngăn cách ở hai thành phố khác, gặp mặt cũng khó khăn, không gặp được mấy lần, đụng phải cơ hội ngàn năm có một thế này, nhà cô liền trực tiếp mời họ đến biệt thự nhà mình ở.

 

Lần đầu gặp mặt, người dì rất xinh đẹp đó lôi kéo tay Sơ Đồng nói, đây là Lạc Chu con đầu của dì, sau này Đồng Đồng sẽ lại có thêm một anh trai.

 

Sơ Đồng ngoan ngoãn ngẩng đầu gọi anh trai, cô nhìn thấy một thiếu niên lạnh lùng với khuôn mặt đẹp trai chút không biểu cảm, miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

 

Chính là vào khi đó Sơ Đồng quen biết Lạc Chu.

 

Thói quen của người anh trai mới tới này không hề giống với hai anh ruột của cô, lúc ấy Sơ Đồng cũng biết, anh lạnh lùng, tính tình lại không tốt, nhất là vào thời điểm sáng sớm mới vừa rời giường, lúc đó là tệ nhất.

 

Xem ra, hiện tại cũng giống y như vậy.

 

Ngày hôm qua lúc mẹ Sơ gọi điện thoại cho cô, chỉ nói là cô phải tới vào buổi sáng, dì Bạch muốn giữ cô lại ăn cơm trưa, cho nên Sơ Đồng liền chọn cho mình thời gian mà cô tự cảm thấy thích hợp.

 

Mười giờ sáng, còn có thể đường hoàng giáo dục cô không được quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, quả nhiên là chỉ có Lạc Chu mới làm ra được chuyện này.

 

Sau khi Lạc đại thiếu thuyết giáo xong, tựa hồ cũng không cần nghe cô đáp lại.

 

Anh đứng thẳng dậy, thu lại cánh tay đang chặn ở giữa cửa, cất bước đi vào trong đình viện nói: "Đi vào với tôi."

 

Sơ Đồng: "…"

 

Dù gì cũng sớm chiều sống chung suốt một tháng trời, rõ ràng cũng được coi như là đã từng quen biết nhưng bây giờ nhìn phản ứng của anh, cô thấy mình giống như là một người hoàn toàn xa lạ.

 

Hai người một trước một sau cùng đi vào trong, đoạn đường này Lạc Chu không hề quay đầu lại, bọn họ cũng không có bất kỳ trao đổi gì.

 

Trái tim vốn đang đập bang bang của Sơ Đồng, hiện tại đã vô cùng an ổn, an ổn đến mức như rơi vào trong bụng.

 

Mặc dù đã sớm chuẩn bị kỹ càng, người bận rộn như anh rất có thể đã không còn nhớ, mình từng có một tháng quen biết với cô em gái nhỏ nhưng khi thật sự đối mặt với tình huống như thế, cảm giác mất mát như dời núi lấp biển xông thẳng vào cô.

 

Suốt cả một đường, hai người không ai nói một lời.

 

Mãi cho đến khi nhìn thấy mẹ của Lạc Chu ở lối vào biệt thự, Sơ Đồng mới lộ ra gương mặt tươi cười, lúc này mới thoát khỏi cảm xúc tiêu cực.

 

Mẹ của Lạc Chu, cũng chính là Lạc phu nhân, họ Bạch tên Tương Nghi, là một người đẹp chính hiệu nhìn từ vẻ bề ngoài thì không nhìn ra số tuổi. nɠɵạı trừ thân phận vợ của Lạc Thành thì bản thân Bạch Tương Nghi cũng là một nhân vật có tiếng trong giới thời trang.

 

Sơ Đồng rất là thích người dì xinh đẹp này, tính độc mồm độc miệng của Lạc Chu chính là di truyền từ dì ấy, cùng một kiểu cao ngạo, lạnh lùng, lúc hung dữ với người khác thì không chút lưu tình nhưng dì ấy vẫn luôn đặc biệt dịu dàng đối với Sơ Đồng.

 

Nghênh đón Sơ Đồng vào cửa xong xuôi thì lại khen ngợi cô từ trên xuống dưới một lượt, sau cùng tầm mắt Bạch Tương Nghi bắt ngay người đang chuẩn bị bỏ trốn: "Đợi đã, con muốn đi đâu?"

 

Bạch Tương Nghi gọi Lạc Chu lại nói: "Trước tiên tới đây, con phải chào hỏi với em gái."

 

"…"

 

Bước chân của Lạc Chu dừng lại, quay đầu hỏi: "Em gái?"

 

"Con khỉ Lạc Đường đáng ghét đó còn chưa đủ?" Anh nhíu mày nói: "Mẹ sinh cho con thêm một em gái từ khi nào vậy?"

 

"…"

 

Bạch Tương Nghi yên lặng nhìn con trai một lát, sau cùng bà quyết định một ngày nào đó phải dẫn con mình đến bệnh viện kiểm tra đầu óc thử, bà nói: "Mẹ không biết có phải là con già rồi nên lú lẫn hay không nhưng dù con không nhớ rõ em gái thì vẫn phải còn nhớ chú Sơ chứ?" Bà ôm Sơ Đồng, giới thiệu lại lần nữa: "Đây là con gái của chú Sơ con, từ giờ con bé sẽ ở chỗ này học đại học mấy năm, con phải để tâm đến con bé nhiều hơn."

 

"Chú Sơ." Lạc Chu dừng hai giây, vẻ mặt có chút kinh ngạc nói: "Sơ Đồng!"

 

Bạch Tương Nghi liếc mắt nói: "May là không bị mất trí nhớ."

 

Sau đó liền quay đầu kéo tay Sơ Đồng qua nói: "Anh Lạc Chu của con mỗi khi vừa tỉnh ngủ thì không có khác gì mấy kẻ ngốc, mắt còn mù, đừng chấp nhặt với nó."

 

Sơ Đồng: "…"

 

Không thể không nói, dì Bạch thật sự là quá biết an ủi người khác.

 

"Sao mắt con lại mù?" Lạc Chu hắng giọng một cái, giải thích: "Mới vừa rời giường, không nhìn thấy rõ."

 

Việc này thật sự không khoa trương chút nào.

 

Lúc đi ra mở cửa cho cô, anh thật sự buồn ngủ muốn chết, trước mắt lúc thì rõ lúc thì mờ, tựa như ống kính không có tiêu điểm. Khi gặp mặt thông qua đường nét chỉ biết đây là một cô gái nhỏ, đâu còn có lòng dạ nào mà đi phân biệt người khách này rốt cuộc là hình dáng gì.

 

Hiện tại đã biết cô là ai, lúc này anh mới quay đầu lại nhìn cho thật kỹ.

 

Sơ Đồng mặc áo sơ mi phối với váy, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Cô gái nhỏ xinh xắn đứng ở nơi đó, áo sơ mi cổ búp bê, gương mặt trẻ con trắng trẻo, ánh mắt giống như con nai con trong suốt, sáng ngời, ngoan ngoãn cười nói với anh: "Anh Lạc Chu."

 

Trong nháy mắt này Lạc Chu như bị ngốc.

 

Thật ra thì khi còn bé Sơ Đồng nhìn cũng xinh, chỉ là suốt bao nhiêu năm bọn họ không gặp mặt, đúng vào thời điểm con gái có biến hóa lớn nhất, nhanh nhất.

 

Trên mặt cô vẫn còn giữ lại những đường nét của lúc nhỏ, chẳng qua là hiện tại ngũ quan đã nẩy nở, thân hình mập mạp lúc nhỏ đã biến đổi, đầy duyên dáng yêu kiều, cho nên anh có một loại cảm giác tươi đẹp rất mãnh liệt.

 

Dừng lại hai giây, anh "Ừ" một tiếng, thu hồi ánh mắt.

 

Trải qua lần truy xuất ký ức quy mô lớn này cộng thêm phân cảnh anh em nhận ra nhau, Lạc Chu vẫn còn buồn ngủ, vốn định đi thẳng về phòng ngủ bù, lại bị mẹ ruột ra lệnh cưỡng chế, ép anh ngồi ở trên ghế salon nói chuyện phiếm với em gái.

 

Bạch Tương Nghi có một cuộc điện thoại quan trọng phải đi ra ngoài nghe máy, ở phòng khách nɠɵạı trừ người giúp việc châm trà thì cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

Có thể nói mối quan hệ này cực kỳ lúng túng, Sơ Đồng hoàn toàn không tìm được đề tài để bắt đầu.

 

Người tên Lạc Chu này thật sự là khó mà có thể thân thiết.

 

Mấy năm trước, lúc anh vừa mới tới nhà cô, cả người đều tản ra hơi thở chớ có lại gần. Từ nhỏ đến lớn Sơ Đồng luôn là nhân vật được cưng chiều, gần như chưa bao giờ gặp người nào mà không thích mình.

 

Nhất là người mà lớn tuổi hơn cô, bất kể là họ hàng thân thích hay là đám anh họ, chị họ, đều coi đứa em gái nhỏ nhất trong nhà như cô là bảo bối.

 

Nhưng khi đó, cô chỉ dùng một ngày để xác nhận: Người anh trai lạnh lùng mới tới này không thích mình.

 

Anh không thích, anh là một anh trai mà tại sao lại không thích cô, cô không có chọc anh mà, tại sao? Tại sao? Tại sao? Vậy cô sẽ thử nói chuyện với anh nhiều hơn, wow người anh trai này cực kì giỏi, Đồng Đồng thích.

 

Đại khái là con đường tư duy của bộ não ngây thơ và thần kỳ trong cô thúc đẩy, bắt đầu từ lúc đó, hễ khi rảnh rỗi thì Sơ Đồng liền chạy tới thân thiết với Lạc Chu, cuối cùng cũng miễn cưỡng coi như là được người anh trai lạnh lùng này đón nhận mình, cũng thành công lấy được danh hiệu "Cái đuôi nhỏ".

 

Sau này khi Sơ Đồng hồi tưởng lại đều rất cảm khái, tại sao lúc ấy mình có thể mặt dày đến vậy. Cô nói mười câu chỉ cần anh trả lời một câu cô đã thấy vui, bị gọi là "Cái đuôi nhỏ" cũng vui, bị anh nói "Em là máy BB (*) sao?" còn có thể nghiêm túc hỏi "Máy BB là cái gì?".

(*) Máy BB là máy nhắn tin hồi xưa.

 

Sơ Đồng yên lặng thở dài một hơi trong lòng, tầm mắt tùy ý dịch chuyển, không ngờ lại trực tiếp đối mặt với ánh mắt chăm chú của Lạc Chu.

 

"…"

 

Cái ánh mắt này của anh, không giống như là trùng hợp, mà chính xác là nãy giờ đang trông chừng cô.

 

Đột ngột chạm mắt nhau, làm nhịp tim Sơ Đồng khó tránh đập rộn lên.

 

Đầu óc cô nóng lên, quyết định tiên phát chế nhân (*): "Anh nhìn cái gì chứ?"

(*) Ra tay trước chiếm ưu thế.

 

Lạc Chu quay mặt sang chỗ khác, nhấp một ngụm trà, rõ ràng là người bị bắt gặp nhưng so với Sơ Đồng thì tự nhiên hơn nhiều, chậm rãi nói: "Nhìn em."

 

"…"

 

Nhìn em.

 

Hai chữ này, làm cho Sơ Đồng như được tiếp thêm lòng tin.

 

"Vừa rồi dì nói, so với khi còn bé em xinh hơn." Sơ Đồng trừng mắt nhìn anh nói: "Anh Lạc Chu, anh thấy thế nào?"

 

Chỉ cần lúc này anh khách sáo nói một câu "Anh cũng vậy", vậy thì bầu không khí lúng túng giữa hai người sẽ xua tan hơn phân nửa, cũng có thể miễn cưỡng duy trì mối quan hệ lúc xưa.

 

Sơ Đồng nghĩ như vậy.

 

Nhưng Lạc Chu là ai chứ?

 

Em ruột hỏi anh trong hai bộ đồ, bộ nào đẹp hơn thì trước đó anh cũng phải nói bộ này bộ kia khó coi, sau đó mới miễn cưỡng khó khăn chọn ra một bộ.

 

Lạc đại thiếu keo kiệt nhất chính là khen ngợi.

 

"Là sao?" Lạc Chu hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn nhìn chằm chằm người ta đến thất thần: "Anh cảm thấy cũng không có gì khác trước kia."

 

"…"

 

Sợ cô hiểu lầm, anh giải thích thêm: “Mới vừa nãy anh nhìn em, là vì anh đang suy nghĩ.” Lạc Chu dừng lại một chút, sau đó giọng mang theo vui vẻ nói tiếp: "Đã nhiều năm như vậy không gặp nhau, sao không thấy em cao lên chút nào thế?"

 

"…"

 

Nếu là người bình thường, có ai vừa gặp mặt cô em gái nhiều năm không gặp lại nói ra câu "Sao không thấy em cao lên chút nào vậy" không.

 

Hiển nhiên Lạc Chu không phải là người bình thường.

 

Đây còn là tiếng người sao?

 

Sao cô lại không cao lên?

 

Nếu so với trước kia thì cô cao hơn ước chừng 5cm.

 

Tức giận quá QwQ.

 

Bạch Tương Nghi tiếp điện thoại xong quay về, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Sơ Đồng, cô ôm ly trà nhìn chằm chằm vào một chỗ, hình như là đang ngẩn người.

 

Bạch Tương Nghi bước tới ngồi xuống bên cạnh Sơ Đồng hỏi: "Lạc Chu đâu lại lên lầu rồi à!"

 

"Dạ!" Sơ Đồng lấy lại tinh thần nói: "Dì à, anh ấy nói anh ấy muốn ngủ bù, cơm trưa cũng không ăn đâu."

 

Bạch Tương Nghi lại dùng miệng lưỡi tiến hành một phen ghét bỏ đối với con trai.

 

Kế tiếp mãi cho đến lúc dùng cơm trưa, Sơ Đồng đều ở cùng một chỗ với Bạch Tương Nghi, Sơ Đồng nói với dì ấy tình trạng cha mẹ mình với các anh trai dạo gần đây, còn gọi cho chú Lạc Thành đang ở nước ngoài xa xôi một cuộc điện thoại.

 

Tiếng chuông điểm hai giờ chiều, Sơ Đồng bày tỏ mình còn có bài báo cáo phải làm, còn có người bạn đang ở khách sạn chờ cô về đi mua vật dụng, Bạch Tương Nghi không tiện giữ Sơ Đồng nữa đành nói: "Chỗ này không tiện bắt xe, con chờ một chút, để dì kêu Lạc Chu đưa con đi."

 

Bạch Tương Nghi vừa đứng dậy vừa nói: "Vừa đến Chủ nhật liền ngủ ngủ ngủ, khi rời giường còn rất cáu kỉnh."

 

"Đúng rồi Đồng Đồng!" Bạch Tương Nghi mới đi được hai bước như là nhớ tới cái gì đó bèn quay đầu lại nói: "Buổi sáng lúc con mới vào nhà, dì thấy sắc mặt hai đứa không tốt cho lắm, lúc ấy tại dì vui mừng quá, nên quên hỏi con."

 

"Thằng nhóc này mỗi ngày đều vậy, lúc vừa rời giường cứ y như súng máy hầu như gặp ai cũng nã, nói dì nghe xem, nó không có nói cái gì quái gở với con đó chứ?"

 

"Anh ấy…"

 

Sơ Đồng vốn định nói thẳng là không có.

 

Nhưng trong đầu thoáng qua cảnh lúc nãy bị người nào đó giễu cợt nhiều năm không có cao lên, lúc này mà không báo thù thì còn đợi đến khi nào.

 

"Không có đâu dì." Sơ Đồng cười đến lộ ra cái má lúm đồng tiền nhỏ, vẻ mặt chân chất lắc đầu nói: "Anh Lạc Chu chỉ nói, bình thường giờ này là thời gian anh đang ngủ, muốn con sau này có đến nhà người ta làm khách thì nhớ phải tới trễ một chút, không được quấy nhiễu giấc ngủ của người khác."

 

Bạch Tương Nghi: "…"

 

Trong nháy mắt, ý nghĩ dạy dỗ con trai trở nên vô cùng rõ ràng.

 

Sau khi Sơ Đồng báo cáo chi tiết, Bạch Tương Nghi liền cười dịu dàng, mềm giọng nói cô cứ ở phòng khách đợi một lát, sau đó xoay người lên lầu, biến mất hơn mười phút mới xuất hiện lại.

 

Sơ Đồng ôm ly trà mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt cùng một kiểu khéo léo của lúc nãy, tựa như chưa từng nghe thấy tiếng hét rung trời truyền từ trên lầu xuống.

 

Cô đi một chuyến đến chỗ rửa tay, lúc đi ra, Bạch Tương Nghi nói cho cô biết Lạc Chu đã đi thẳng đến hầm để xe để lái xe ra rồi.

 

Vì vậy Sơ Đồng nói tạm biệt với Bạch Tương Nghi, mới vừa đi ra cửa, liền nhìn thấy Lạc Chu đã thay một bộ quần áo khác.

 

Dựa người vào trên xe thể ȶᏂασ, áo phông màu trắng cùng chiếc xe thể ȶᏂασ màu lam đậm hòa vào chung một chỗ, ngoài ý muốn là vô cùng bổ mắt. Có thể là cuối cùng đã tỉnh ngủ, cả người anh đã không còn tản ra cái loại oán khí vì thiếu ngủ như buổi sáng nữa.

 

Chuyện mới vừa rồi vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt.

 

Thời điểm Sơ Đồng đi tới chỗ anh, bước chân có chút vô lực.

 

Quả nhiên!

 

Lúc chỉ còn cách anh có vài bước, đôi chân dài trước mặt đột nhiên dịch chuyển.

 

Lạc Chu nhìn cô, hơi nhíu mày nói: "Cáo trạng anh?"

 

"…"

 

Rồi sau đó, anh dùng cái kiểu vẻ mặt như cười như không nhìn về phía cô nói: "Lá gan thật lớn đó."

 

"…"

 

"Em chỉ nói thật mà thôi, sao có thể gọi là tố cáo." Sơ Đồng cũng chỉ mất tập trung hai giây, đã nhanh chóng phản bác: "Em còn chưa có nói cho dì biết, anh nói em lùn đó."

 

"…"

 

Trời đất chứng giám, không phải anh chỉ nói là cô không cao lên thôi, chứ sao cuối cùng lại thành ra là anh nói cô lùn.

 

Lạc Chu nhìn vẻ mặt tức giận của cô gái nhỏ, ánh mắt tròn xoe, tĩnh lặng, khó tránh cảm thấy buồn cười, cũng không muốn giải thích.

 

"Được, vậy anh cám ơn em đã không nói cho mẹ anh biết." Sau đó đứng thẳng dậy, mở cửa xe ra cho cô nói: "Lên xe đi, anh đưa em về."

 

Sau khi xe lái ra khỏi Tiên Bích Hạo Đình, Lạc Chu hỏi: "Giờ em đang ở đâu?"

 

Sơ Đồng nói tên khách sạn.

 

Chọn khách sạn kia cũng bởi vì nó gần trường học, Lạc Chu vừa nghe vậy liền hiểu, thế là hỏi: "Học đại học A?"

 

Sơ Đồng gật đầu: "Ừ."

 

"Chuyên ngành gì?"

 

"Máy tính."

 

Mãi cho lúc đến nơi, khung cảnh rất giống với kiểu trưởng bối nói chuyện với ŧıểυ bối.

 

"Không tệ." Một tay Lạc Chu vịn tay lái, một tay khác đưa điện thoại qua cho cô nói: "Lưu số điện thoại lại đi, có chuyện gì thì tìm anh."

 

Sơ Đồng nhận lấy cái điện thoại lạnh băng băng, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Lạc Chu mở miệng lần nữa: "Không phải trước kia nói là, sau này em tới thành phố C, anh trai bảo bọc em." Anh nói tiếp: "Anh nói chuyện phải giữ lời."

 

"…"

 

Anh không đề cập tới này chuyện này thì còn tốt.

 

Anh vừa nhắc tới, Sơ Đồng lại nghĩ ngay đến buổi gặp gỡ lúc sáng, anh hoàn toàn coi cô là người xa lạ.

 

"Cái gì mà bảo bọc em chứ?" Cô nhịn từ sáng đến giờ, cuối cùng Sơ Đồng cũng tìm được cơ hội trút ra: "Anh còn không nhận ra em nữa là!"

 

Mặc dù anh đã có giải thích là buổi sáng anh mới vừa tỉnh ngủ, không được tỉnh táo, trước mắt cũng mờ. Cũng có thể là vì vẻ ngoài của cô đã thay đổi lớn, kiểu tóc cũng không giống lúc trước, vậy nên trong lúc nhất thời anh mới không nhận ra, chuyện này cũng hợp tình hợp lý mà.

 

Nhưng nếu như nói trong lòng không khó chịu, chuyện đó làm sao có thể chứ.

 

Tiếng cô dừng lại, âm lượng nhỏ dần, một câu sau cùng giống như là nói thầm.

 

"Còn em thì đã nhận ra anh ngay tức thì."

 

Xe thể ȶᏂασ vững vàng chạy đi, không gian không lớn, mỗi một lời Sơ Đồng nói đều lọt hết vào trong tai Lạc Chu, âm cuối có cảm giác mất mát hết sức rõ ràng.

 

Điều đáng tiếc chính là.

 

Người này hoàn toàn không có bất kỳ chút tinh tế nào dùng để phân tích tâm tư nhỏ bé và sự nhạy cảm ẩn trong giọng nói của cô gái nhỏ.

 

"Em đang nói nhảm gì đó?" Vẻ mặt Lạc Chu như chuyện đương nhiên hỏi: "Từng có một anh trai đẹp trai như anh thế này, đương nhiên là phải lập tức nhận ra rồi, không phải sao?"

 

"…"

 

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình

Báo lỗi chương