Gả Cho Nam Thần

Chương 15

Trước Sau

break


 

Buổi sáng lúc Sơ Đồng tỉnh lại, mê mang nhìn trần nhà cách thức Châu Âu xa lạ.

 

Hoa văn tinh mỹ này… Chùm đèn thủy tinh này vừa nhìn đã biết ước chừng ít nhất có giá sáu con số…

 

Cảm nhận sự mềm mại của chiếc giường lớn dưới thân thêm lần nữa.

 

Đây không phải là ký túc xá!

 

Trong đầu có ba giây trống rỗng, cô "Bật dậy" vén chăn lên ngồi thẳng người, bắt đầu xem xét quần áo trên người mình từ trên xuống dưới. Phát hiện vẫn là đồ của bản thân, bề mặt còn có rất nhiều nếp nhăn, nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.

 

Sau khi tỉnh táo, trí nhớ cũng kéo đến từng chút từng chút một trong đầu… Mặc dù chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt.

 

Ngày hôm qua tham gia tiệc liên hoan có uống rượu, dĩ nhiên chuyện tình trước khi uống rượu không cần phải nói đến chỉ là khoảng thời gian sau khi uống rượu, Sơ Đồng nhớ lúc ấy mình đặc biệt buồn ngủ, vừa buồn ngủ vừa còn phải lắng tai nghe học tỷ Diệp Rừng đó nói chuyện, chỉ sợ nghe thiếu chuyện xưa gì đó giữa chị ấy và Lạc Chu, cứ hỗn loạn như vậy qua thêm một lúc, sau đó hoàn toàn ngủ mất.

 

Sau đó nữa…

 

Không biết tại sao, Lạc Chu liền xuất hiện.

 

Sau đó nữa, chính là từng đoạn từng đoạn.

 

Sơ Đồng còn chưa kịp tiếp tục nhớ lại, điện thoại bên cạnh đã vang lên tiếng chuông báo thức.

 

Thời điểm cô tắt chuông báo thức đi, chợt thấy tin nhắn WeChat xuất hiện đầy trên màn hình.

 

…WeChat của Sơ Đồng như muốn nổ tung.

 

Đầu tiên là nhóm ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng hàn huyên cả một đêm về đề tài giữa cô với Lạc Chu, @ cô vô số lần, biết rõ cô không thể nào trả lời vậy mà không biết tại sao mấy người này vẫn hưng phấn như thế?

 

Sau đó là nhóm của câu lạc bộ… 999 tin nhắn quá nhiều, Sơ Đồng cũng không xem.

 

Cuối cùng là phần trò chuyện riêng, tối hôm qua có mấy học tỷ thêm WeChat với Sơ Đồng, tất cả đều đang hỏi chuyện của cô với Lạc Chu, còn nhắc tới Diệp Rừng.

 

Sơ Đồng xem lướt qua một lượt nhưng không có trả lời, mãi cho đến khi lướt thấy tin nhắn của không rảnh tán gẫu, ngón tay mới dừng lại.

 

Không rảnh tán gẫu: ‘Tắm, rửa mặt dùng phòng tắm của Lạc Đường là được, tắm xong xuống ăn sáng.’

 

Thời gian là mười phút trước.

 

"…"

 

Không biết tại sao, hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới hai chữ Lạc Chu, trong lòng cô liền có một loại tâm tình khó tả.

 

Sơ Đồng ôm đầu mang theo mảnh ký ức vụn vặt của mình, đi đến phòng tắm.

 

Tuy Lạc Chu đã nói vậy nhưng dù sao thì cũng là phòng của Lạc Đường, cô cũng không có quần áo để thay, không tiện để tắm.

 

Trong lúc rửa mặt, trước mắt bắt đầu thoáng qua một hình ảnh.

 

Lúc đánh răng, thấy được cảnh cô gọi thẳng tên của Lạc Chu;

 

Khi dùng nước rửa mặt, thấy được cảnh cô nằm ở trên lưng Lạc Chu khóc nói anh đúng thật là một anh trai hư;

 

Thời điểm thoa sữa rửa mặt lên mặt, thấy được cảnh cô khóc chất vấn anh tại sao không trả lời tin nhắn của cô;

 

Cuối cùng khi rửa mặt xong, thấy được cảnh cô khóc nói, Lạc Chu, em ghét anh.

 

Sơ Đồng: "… …"

 

Hôm nay có phải tốt nhất cô nên giả bộ ngủ đến trời tối, đừng xuống lầu không?

 

Trên bàn bày vài loại mỹ phẩm dưỡng da của Lạc Đường, ký túc xá của Sơ Đồng cũng có vài loại, đều là Bạch Tương Nghi cho cô.

 

Sơ Đồng rửa mặt sạch sẽ, soi gương vuốt phẳng mấy nếp gấp trên đồ, hít sâu mấy lần, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động, bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu.

 

Lúc mới bắt đầu Sơ Đồng còn ôm một tia may mắn trong lòng… Đã qua mười mấy phút đồng hồ, đoán chừng Lạc Chu cũng đã ăn sáng xong đi rồi.

 

Nhưng khi cô đi tới trước bàn ăn, liền liếc thấy Lạc thiếu gia đang thong thả ung dung uống sữa tươi.

 

Không có vẻ chê cười như dự đoán.

 

Câu đầu tiên Lạc Chu mở miệng nói, lại là quan tâm cô.

 

"Đau đầu không?" Anh hỏi.

 

"…"

 

Sơ Đồng có chút thụ sủng nhược kinh (*).

(*) Được sủng ái mà lo sợ; được người ta yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

 

Không phải là anh rất quan tâm đến việc thiết lập danh tiếng anh trai tốt của bản thân hay sao? Không phải ngày ngày treo ở khóe miệng anh là anh trai tốt đối tốt vô địch với cô em gái như cô sao?

 

Ngày hôm qua cô nói anh như vậy, người này cũng không tức giận sao?

 

Sơ Đồng lắc đầu một cái đáp: "Không đau."

 

"Biết tại sao không đau không?"

 

"…" Sơ Đồng há miệng: "Hả?"

 

Lạc Chu nhìn cô nói: "Bởi vì anh cho em uống thuốc giải rượu."

 

"…" Sơ Đồng còn có thể nói gì chỉ đành nói: "Cảm ơn anh trai."

 

"Anh Lạc Chu, hôm nay…" Trước khi ngồi xuống, Sơ Đồng nhìn cái bàn trống không rồi hỏi: "Chỉ có một mình anh sao?"

 

"Tối hôm qua ba mẹ anh về khuya, còn chưa rời giường, Lạc Đường với bạn trai em ấy đi du lịch." Lạc Chu giải thích xong, ý bảo cô ngồi xuống nói: "Ăn cơm trước."

 

Sơ Đồng "À" một tiếng, từ từ nhích đến bên cạnh bàn, kéo cái ghế ra, ngồi xuống ăn cơm.

 

Hết thảy động tác, bao gồm cả nhai nuốt đều vô cùng máy móc, giống như là một người máy.

 

Thỉnh thoảng, tầm mắt của cô sẽ bay sang chỗ Lạc Chu đang ngồi ở phía đối diện.

 

Thật ra thì từ rất lâu trước đây, lúc Lạc Chu ở nhà cô mỗi ngày đều là người dậy trễ nhất, mặc dù Sơ Đồng có thức dậy sớm hơn thì vẫn cứ cố ý ăn cơm thật chậm, chính là muốn chờ ăn sáng chung với Lạc Chu.

 

Khi đó khung cảnh bữa ăn sáng thường là như thế này, tất cả mọi người đều đã ăn xong và đi làm chuyện khác, cả bàn ăn thật dài chỉ có hai người bọn họ ngồi ăn.

 

Hôm nay là thứ Hai, anh nhất định phải đi làm, mặc trên người chính là áo sơ mi đen tuyền, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra bên ngoài làn da giống như bạch ngọc, đối xứng với đường cong lưu loát ưu mỹ của xương quai xanh.

 

Hơn nữa không chỉ đẹp mắt, còn rất trơn láng, rất thơm… v.v.

 

Sơ Đồng kịp thời ngăn chặn liên tưởng của mình.

 

Tại sao, trong đầu cứ tự động xuất hiện hình ảnh rất trơn láng rất thơm tho kia??

 

"Sao vậy?" Chú ý tới tầm mắt của cô, Lạc Chu thoải mái dời mắt từ điện thoại sang mặt cô, người đàn ông này như cười như không hỏi: "Nhớ em chiếm tiện nghi của anh thế nào không?"

 

"…" Sơ Đồng thiếu chút nữa nghẹn họng hỏi: "Em chiếm tiện nghi của anh thế nào?"

 

Lạc Chu đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, dựa vào lưng ghế nhìn cô, ánh mắt đen láy, nửa ngày không lên tiếng.

 

"Em đoán…" Sơ Đồng thử dò xét nói: "Có thể chỉ là chuyện nhỏ nhặt!"

 

Nghe vậy, Lạc Chu vẫn cười nhưng rõ ràng là vui vẻ không chạm tới đáy mắt, anh nói: "Không tệ, quên thật rồi!"

 

"…"

 

Anh lại hỏi: "Vậy nói thử xem, em nhớ được những gì?"

 

Sơ Đồng chịu đựng xấu hổ, dùng việc ăn sáng để tránh né ánh mắt của anh đang nhìn thẳng vào mắt mình, một bên ăn sáng một bên nhanh chóng thuật lại một lượt hình ảnh trong trí nhớ của mình cho anh nghe.

 

"Anh Lạc Chu!" Trước khi anh phát tác, Sơ Đồng giành lên tiếng trước: "Cảm ơn anh tối hôm qua đưa em về còn chăm sóc em, tuy có thể là sau đó phát sinh rất nhiều chuyện em vẫn không nhớ rõ nhưng…" Cô khéo léo ám hiệu: "Chắc là anh sẽ không so đo với một con quỷ say, đúng không?"

 

"…"

 

Lạc Chu híp một mắt.

 

Câu này không tệ nha, còn vô cùng khôn khéo.

 

"Yên tâm, anh không so đo." Lạc Chu gật đầu rồi nói: "Em quên cũng không sao, một lát nữa trên đường đưa em về trường, anh sẽ giúp em nhớ lại."

 

"…"

 

Sơ Đồng cố gắng giãy chết: "Không thuận đường với công ty anh, nếu không em gọi xe…"

 

"Đã bàn bạc xong là anh đưa thì phải là anh đưa!" Lạc Chu cắt ngang lời của cô nói: "Giờ anh sẽ giúp em nhớ lại chuyện đầu tiên."

 

Sơ Đồng hỏi: "…Chuyện gì?"

 

"Tối hôm qua em với bạn cùng phòng gọi điện thoại, lập ra ước định, nói sáng nay nếu như anh không thể đưa em về trường học, họ sẽ báo cảnh sát bắt anh lại."

 

"…"

 

"Cho nên em ăn nhanh lên một chút, anh không muốn vào đồn cảnh sát."

 

"… …"

 

~~~

 

Trên đường trở về trường.

 

Lạc Chu không thể nào thỏa mãn với việc thuật lại cho cô một cách bình thường, mà thích bắt chước giọng điệu của cô.

 

"Lúc ấy em chống nạnh, đứng ở trên giường Lạc Đường, nói…"

 

"Anh kêu em không quên thì em phải không quên sao?"

 

"Anh là đang dạy em cách làm việc!"

 

Sơ Đồng: "… …"

 

Trong chớp nhoáng này, cô liền hiểu rõ lý do vì sao bản thân lại nói ra hai câu này.

 

Nhất định là bình thường cô nín nhịn quá lâu, nên khi uống rượu mới có thể không khống chế được mà cãi lời anh.

 

Tình cảnh này thật sự là làm cho người ta lúng túng, cũng may Lạc Chu cũng không có thật sự nói lại từ đầu đến đuôi, chỉ chọn mấy câu để bắt chước, rồi cũng không định tiếp tục nữa.

 

Qua mấy giao lộ, trong nháy mắt lại đến cây đèn đỏ ba trăm giây thân quen, bắt đầu đếm ngược từ 299 giây một cách quen thuộc.

 

"Lúc ấy sau khi rời khỏi nhà em không bao lâu, điện thoại di động bị mèo của anh ném vào hồ bơi ngâm nước suốt cả đêm, toàn bộ bên trong đều hỏng kể cả sim." Đang lúc trầm mặc, đột nhiên Lạc Chu mở miệng, nói một câu râu ria như vậy.

 

Sơ Đồng: "…?"

 

Cô không kịp phản ứng chỉ biết: "Hả?"

 

"Đổi điện thoại đổi sim, mua mới hết, anh ngại phiền toái, cũng không có khôi phục người liên lạc." Lạc Chu quay đầu nói: "Cho nên vụ tin nhắn của em, thật sự không phải là do anh cố ý không trả lời."

 

"…"

 

Ánh nắng sáng sớm từ ngoài xe chiếu vào bên trong, trong ánh mắt của anh là ảnh ngược thu nhỏ của cô, không giống với giọng điệu cười đùa vừa rồi, lúc nói chuyện vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

 

Bị anh nhìn chằm chằm chuyên chú như vậy, nhịp tim của Sơ Đồng không khỏi bắt đầu đập gia tốc.

 

Thật ra thì lôi chuyện này ra để nói, Sơ Đồng thấy có chút lúng túng.

 

Khi còn bé đúng là anh rất để ý, sau đó lớn hơn một chút không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện rất có thể là Lạc Chu đã đổi điện thoại, đổi sim linh tinh gì đó. Cho nên sau đó khi gửi tin nhắn cho anh cũng không có mong đợi được trả lời nữa, chẳng qua chỉ là vẫn cứ gửi theo thói quen mà thôi.

 

―― Mà lần này ngày đầu tiên gặp mặt lại, anh liền cho cô số điện thoại của mình, cũng không phải là số của năm đó, điều này đã đủ để chứng minh suy đoán của cô.

 

Cũng chính bởi vì như thế, Sơ Đồng đã tới thành phố C hơn một tháng, gặp mặt Lạc Chu nhiều lần như vậy, vẫn không có nói đến chuyện này.

 

Nhưng thời điểm uống say, có thể sẽ nhớ tới những chuyện đã từng đặc biệt để ý, Sơ Đồng cũng không ngờ tới mình cứ như vậy mà nói ra, còn nói một cách ấm ức như vậy.

 

Cô nhỏ giọng nói: "Ừ, tối hôm qua em uống say, nói mê sảng, thật ra thì vốn cũng không có chuyện gì!"

 

Sợ anh không tin, Sơ Đồng còn bổ sung thêm: "Thật ra thì cũng không phải là hàng năm đều gửi, hình như chỉ có lúc anh mới rời đi gửi mấy lần, anh không có hồi âm, em đã không gửi nữa… Tối hôm qua chỉ là nói khoa trương lên thôi."

 

"Không có gửi mấy lần?" Lạc Chu liếc nhìn cô một cái xác nhận lại: "Thật?"

 

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ giọng điệu khi cô nói câu kia "Hàng năm đều gửi", dù thế nào cũng không giống như là mê sảng.

 

Thật ra thì tính tình Sơ Đồng rất có ý tứ, cô khéo léo với người lớn, ở trước mặt bạn cùng lứa thì dí dỏm, đại đa số thời gian đều có thể dùng từ đáng yêu để hình dung, kiểu tính cách này dù có chịu ấm ức cũng sẽ không chủ động nói ra.

 

Có thể khiến cô uống say nói ra sự ấm ức này, vậy hẳn là thật sự đã nín nhịn rất lâu.

 

Lần đầu tiên Sơ Đồng thiếu tự tin "Ừ" một tiếng.

 

Ba giây sau, cô như nghĩ tới điều gì, nhất thời lấy lại sự tự tin.

 

Sơ Đồng rất tự tin bổ sung một câu: "Đương nhiên là thật, anh vẫn luôn không trả lời, em không có việc gì làm hay sao mà tự đi tìm chuyện không vui."

 

―― Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, loại chuyện này cũng không thể nào tra ra được, còn không phải là cô nói cái gì thì chính là cái đó sao?

 

Thời điểm Lạc Chu đưa cô tới trường, cách thời gian vào học chỉ còn hai mươi phút.

 

Trước khi đi Sơ Đồng đã gửi tin vào nhóm ký túc xá, lại không ngờ rằng ba người bạn cùng phòng đang đứng ở trước cổng trường chờ cô.

 

Lúc cô mở cửa chuẩn bị xuống xe, Lạc Chu ở bên cạnh cũng xuống xe theo.

 

Dáng cao chân dài, một thân đen tuyền tôn lên vóc dáng và khí chất, cộng thêm khuôn mặt đó, đi đến đâu cũng sáng ngời, bắt mắt, hút lấy tầm mắt của mọi người.

 

Lạc Chu đi cùng cô đến trước mặt mấy người bạn cùng phòng, dường như Sơ Đồng có thể nhìn thấy ba cô gái ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng sâu bên trong đang cất giấu tiếng thét chói tai như thế nào.

 

"Người anh đã đưa đến." Lạc Chu cười cười nói với mấy cô bạn cùng phòng, nhìn còn rất thân thiện: "Có còn muốn báo cảnh sát bắt anh không?"

 

Đỗ Ưu Dung liều mạng khoát tay: "Không không không dám đâu học trưởng, tối hôm qua thật sự là bọn em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thuận miệng nói mà thôi, anh ngàn vạn lần đừng ghi nhớ ở trong lòng nha ha ha ha ha…"

 

Sau khi vị Phật lớn tôn quý Lạc Chu rời đi, Sơ Đồng lập tức bị ba người bạn bao vây, thay phiên bóp cổ.

 

"Được lắm Sơ Đồng!!!"

 

"Chị em tốt cái rắm! Từ đầu đến cuối cậu luôn không nói cho bọn mình biết chuyện cậu quen biết với Lạc Chu!!!"

 

"Mình đã nói rồi mà, ban đầu ở trong buổi lễ khai giảng ba người bọn mình kích động như vậy, chỉ có cậu, nhìn thấy cực phẩm đẹp trai như thế cũng không có phản ứng gì!"

 

"Thì ra là ngày ngày gặp mặt nên có khả năng miễn dịch!"

 

"…"

 

Sơ Đồng bị hàng loạt câu hỏi của ba người làm cho dở khóc dở cười, chờ nhóm mấy người nói mệt, mới lên tiếng giải thích: "Thật sự là mình không có cố ý giấu diếm, các cậu cũng đâu có hỏi mình, mình cảm thấy, vào lúc các cậu thảo luận chuyện của anh Lạc Chu, nếu mình chủ động nói những chuyện này sẽ là lạ, có vẻ như là mình đang khoe khoang…"

 

"…"

 

Cô nói vậy cũng đúng, chung sống với nhau hai tháng, ba người đều biết, Sơ Đồng chính là người như vậy.

 

Rõ ràng là có tiền cũng chưa từng khoe ra, thuận miệng nói mời khách vừa mời chính là bỏ ra số tiền lớn, ở trong mắt của các cô Sơ Đồng đầy hào phóng, người ta cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, đích thật là một phú bà nhỏ.

 

Lý do này vẫn có thể chấp nhận.

 

Giai đoạn tra hỏi kết thúc, Lão Nhị nói đến chuyện phiếm đang hot: "Đúng rồi, liên hoan của cậu tối hôm qua, ở trên diễn đàn có mấy bài đăng ăn dưa, tất cả đều vây quanh cậu, anh Lạc Chu với một cô gì đó, ba người bọn mình xem cả một đêm."

 

"Diệp Trừng." Đỗ Ưu Dung nói: "Xin ý kiến phê bình cô ta hoàn toàn đối lập với Đồng Đồng của chúng ta, một là tôi có nhưng tôi chưa bao giờ khoe khoang, còn một rõ ràng là không có còn cố tình thể hiện, cười chết người ta."

 

Sơ Đồng nghe như rơi vào trong sương mù hỏi: "Nói gì vậy? Bài đăng gì? Cái gì diễn đàn?" Đỗ Ưu Dung liếc mắt nhìn cô rồi nói: "Đi, tới phòng học trước, đến phòng học mình gửi link cho cậu xem."

 

Mười phút sau, Sơ Đồng thấy được bài đăng trong miệng mấy người bạn cùng phòng.

 

[Diễn đàn đại học A - 4 nhóm – nói chuyện phiếm]

 

[Chủ đề] #Một bữa liên hoan ăn đến rung động cả nhà của tôi, cho mọi người ăn dưa của một học tỷ làm phó câu lạc bộ của một câu lạc bộ nổi tiếng#

 

1L [Chủ nhà]: ‘Mấy trăm năm không lên diễn đàn, nếu như không phải chuyện tối nay làm cho tôi không thể tưởng tượng nổi, tôi cũng sẽ không lãng phí ngồi đây gõ những chữ này.’

 

Như chúng ta đã biết, trong mỗi câu lạc bộ ít nhiều gì cũng sẽ có mấy người như vậy, chiếm chức vị nhưng không chịu làm việc, nếu bạn kháng nghị thì sau lưng người ta vẫn còn có sếp lớn chống lưng, loại người như vậy bạn không phục cũng chỉ có thể rời đi.

 

Câu lạc bộ của chúng tôi cũng vậy, là câu lạc bộ ‘Ngôi sao cứu giúp mèo’ đó.

 

Người này là một học tỷ, tôi gọi tắt là Y.

 

Mọi người trong câu lạc bộ của chúng tôi đều hiểu rõ, mỗi lần diễn ra hoạt động tình nguyện đều có thể mệt mỏi đến mức mất nửa cái mạng, trôi qua mấy ngày chân vẫn còn cảm nhận được cảm giác đau nhức và chua xót đó.

 

Trước đây mỗi lần câu lạc bộ có hoạt động, vị học tỷ Y này đều phụ trách công việc "Giám đốc". Có ý gì đây? Chính là đứng ở một chỗ xem người ta làm, cuối cùng xong việc nếu như có người tới câu lạc bộ của chúng tôi phỏng vấn, nhiều lần đều là cô ấy đi ra ló mặt, giảng giải với người ta nói công việc tình nguyện cực khổ cỡ nào nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng… Những người chân chính kiệt quệ như chúng tôi không là gì cả.

 

Tối hôm qua câu lạc bộ chúng tôi liên hoan, tất cả mọi người đều đến đúng giờ, học tỷ Y có chuyện, thong dong tới chậm.

 

Có người hỏi lý do, học tỷ Y nói đi giúp người ta cho mèo ăn (một hoạt động bán thời gian của câu lạc bộ chúng tôi, dành cho các thành viên, kiếm thêm thu nhập). Sau đó có học trưởng thân thiết với học tỷ Y nói giỡn một câu, người chủ của con mèo mà cô ta nuôi tất cả mọi người đều biết, cuối cùng công bố đáp án, là Lạc Chu.

 

Hay thật, toàn bộ chúng tôi đều sôi trào, chỉ kém chút là toàn thể đứng bật dậy.

 

Sau đó là đến phân cảnh diễn xuất xuất chúng của học tỷ Y, toàn bộ câu chuyện không có thừa nhận gì nhưng luôn lộ rõ mục đích "Tôi với học trưởng Lạc Chu rất thân quen với nhau."

 

Lúc ấy tôi nghĩ, không bội phục vị học tỷ Y này là không được, nhân vật Lạc Chu nổi tiếng là thế cũng được cô ta chăm sóc.

 

Khúc hấp dẫn tới rồi.

 

Trong số tân sinh viên tham gia câu lạc bộ của chúng tôi năm nay, có hai cô bé rất được người ta yêu thích, một người trong số đó có dáng dấp rất xinh đẹp, tạm thời tôi gọi cô ấy là học muội C.

 

Cũng không biết là học muội C xảy ra chuyện gì, uống quá nhiều rượu, nằm ở trên bàn ngủ say sưa, kết quả không bao lâu, bổn tôn Lạc Chu đã tới phòng bao của chúng tôi… Đúng vậy! Bổn tôn! Mẹ kiếp nhìn ở khoảng cách gần thật sự là đẹp trai đến tàn bạo…

 

Mọi người không biết đâu, lúc ấy tất cả chúng tôi đều bị học tỷ Y tẩy não, thậm chí còn nghĩ rằng cô ta với Lạc Chu sẽ sớm thành thân, cho nên cảm giác đầu tiên khi Lạc Chu đến, học tỷ Y cũng đứng dậy, tôi còn đang băn khoăn không biết hai người bọn họ có định ôm nhau không.

 

Kết quả…

 

Kết quả…?

 

Lạc Chu nhìn cũng không nhìn học tỷ Y một cái, chạy thẳng tới chỗ học muội C nằm ngủ ở trên bàn, còn mặt lạnh hỏi ai cho cô ấy uống nhiều rượu như vậy, sau đó cúi mình ôm người rời đi. [Ăn cá voi] (Ý chỉ sự bất ngờ bắt nguồn từ một biểu tượng cảm xúc.)

 

Mẹ nó đây là cái kịch bản gì?

 

Tôi nghĩ là học tỷ Y chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ. [Tự sát]

 

――――

 

"…"

 

Sau khi xem xong, Sơ Đồng sửng sốt.

 

Lạc Chu đến phòng bao, toàn bộ quá trình đều không nhìn Diệp Trừng sao?

 

Theo như trong trí nhớ của cô với những gì người học tỷ đó nói thì không nên như vậy.

 

Sơ Đồng đang chuẩn bị lướt xuống, bỗng trên góc màn hình có ba tin nhắn của Lâm Môi gửi tới.

 

Trái dâu nhỏ: ‘Hôm nay tất cả người ở khoa của mình đều truyền tai nhau chuyện tối ngày hôm qua!!! Ông trời của tôi ơi!!!’

 

Trái dâu nhỏ kích động không thôi: ‘Chết tiệt! Mình đã bỏ lỡ cái gì a a! Mình uống say cho nên đã bỏ lỡ lần gặp mặt học trưởng Lạc Chu sao!!!’

 

Trái dâu nhỏ vẫn tiếp tục kích động: ‘Chị em tốt vì sao cậu biết anh ấy a a a a a! Chẳng lẽ! Chẳng lẽ! Tối hôm qua chuyện cậu nói có thể giúp mình lấy được chữ ký của Lạc Đường, em gái anh ấy là thật sao!!!’

 

Sơ Đồng cười trả lời cô hai chữ: ‘Thật sự!’

 

Sau đó cô quay lại bài đăng, ngón tay liên tục lướt xuống….

 

2L [= =]: ‘Chủ nhà, cùng hành trình tinh thần với bạn, dù sao diễn đàn cũng ẩn danh tôi cũng không sợ nói thẳng, trên căn bản cả đêm Y đều ở đó nói mình với Lạc Chu có bao nhiêu thân quen, sau đó có một học muội muốn có được bức ảnh có chữ ký của Lạc Đường, cô ta trước thì giả vờ từ chối, sau đó lại nói để bản thân cố gắng thử một lần, làm cho học muội người ta cảm tạ đại ân đại đức, tôi ngồi ở bên cạnh thật là muốn nôn!’

 

3L [= =]: ‘Tối hôm qua tôi nhịn học tỷ Y cả một đêm, không ngờ cuối cùng lại kết thúc một cách kì diệu như vậy, bước ngoặt này đủ để tôi bàn tán với mọi người trong nửa năm!’

 

4L [= =]: ‘Độc đáo nhất không nằm ở đây, mà căn bản là Lạc Chu cũng không biết cô ta là ai, nhìn xem từ khi vào cửa cho đến lúc rời đi Lạc Chu có liếc mắt nhìn cô ta một cái hay không?’

 

5L [= =]: ‘Hoàn toàn không có, Y còn chủ động gọi một tiếng học trưởng Lạc Chu, sau đó trong mắt học trưởng chỉ có mình học muội C (Nói nhỏ thôi) (Bushi)’

 

6L [= =]: ‘Đúng vậy nói nhỏ thôi! Tôi fuck, học muội C là một em gái tốt như vậy, so với Y xinh đẹp hơn gấp trăm lần, người cũng ngoan ngoãn, thời điểm đi làʍ t̠ìиɦ nguyện phân công làm gì thì làm đó, cái không biết thì học, khi cô em đó gọi tôi là học tỷ trái tim tôi như tan chảy! Không biết cô em với học trưởng Lạc Chu có quan hệ gì, dù sao thì trước tiên tôi phải khen ánh mắt tốt của học trưởng Lạc Chu! [Tại hạ bội phục]’

 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương