Gả Cho Nam Thần

Chương 13

Trước Sau

break


 

Mấy ngày sau hoạt động của câu lạc bộ là đến cuối tuần.

 

Thứ Bảy, Sơ Đồng thực hiện lời hứa mời khách ăn cơm của mình, đặc biệt hỏi thăm Lạc Đường ở thành phố C có quán ăn nào vừa ngon không gian lại đẹp không.

 

Dĩ nhiên chỗ ăn uống mà công chúa nhà họ Lạc đề cử sẽ không hề rẻ, tiệc buffet tám trăm tám mươi tám một người nhưng với cái giá đó đối với gia cảnh của cô mà nói đã được coi như là vô cùng bình thường.

 

Hai người bạn cùng phòng dân bản địa vừa nghe tên nhà hàng liền kinh ngạc, Đỗ Ưu Dung nói: "Ôi không! Đồng Đồng, ban đầu mình nghĩ cậu là con gái của một gia đình khá giả nhưng không quá giàu có, thì ra cậu thật sự là phú bà sao!"

 

Nếu như so sánh với sinh viên trong trường thì Sơ Đồng có cảm giác mình cũng có thể được coi như là một phú bà nhỏ.

 

Thân thích nhà họ Sơ nhiều, từ nhỏ đến lớn Sơ Đồng đều được người lớn yêu thích, nhận tiền mừng tuổi nhiều nhất cả nhà, tiền hàng năm nhận được đều lên đến sáu con số, đây là còn chưa có tính đến tiền ba mẹ cho cô.

 

Ba người ở ký túc xá hỉ thượng mi sao (*), ăn mặc, trang điểm, sau khi ăn uống no đủ, rối rít bày tỏ tâm tình kích động của mình trên vòng bạn bè.

(*) Một thành ngữ của Trung Quốc, phát âm là xǐ shàng méi shāo, có nghĩa là tâm trạng vui vẻ được thể hiện từ hàng chân mày.

 

Lão Đại: ‘Quả nhiên, chiếc bánh ngon nhất trên thế giới chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, cám ơn vật nhỏ đáng yêu của chúng ta. [Hình ảnh]’

 

Lão Nhị: Cám ơn bạn học Sơ Đồng Đồng đã dẫn người quê mùa như mình vào thành phố ôi ôi ôi ôi ôi ôi [Hình ảnh]

 

Khoan dung là một đức tính tốt: ‘Người đẹp bảo bối thanh cao, ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp thời thượng ở ký túc xá chúng tôi còn là một phú bà nhỏ, tôi yêu quá đi, người nào theo đuổi được tiên tử của nhân gian tới tay, người nào được hưởng phúc. [Hình ảnh]’

 

Từ thải hồng thí (*) này rõ ràng cho thấy họ là khách được mời, mà tiệm ăn này ở thành phố C rất là nổi tiếng, Sơ Đồng nhận được vô số lời khen ngợi, lại thấy có không ít bạn chung và bạn học cùng lớp rối rít bình luận bên dưới bài đăng của ba người họ, vô cùng náo nhiệt.

(*) Từ thông dụng trên Internet trở nên phổ biến vào năm 2017. Nghĩa bóng là người hâm mộ thích tung hô thần tượng của họ, đầy quý báu, đầy ưu điểm. Còn nghĩa đen là ngay cả khi thần tượng đánh rắm cũng có thể biến thành cầu vồng.

 

Sau khi cơm nước xong xuôi, mấy người đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại ở gần đó nhưng có chuyện Sơ Đồng không ngờ chính là, bữa tiệc của thứ Bảy kết thúc thì Chủ nhật lại tới thêm một bữa.

 

Sau khi Sơ Đồng với các bạn cùng phòng đi dạo phố xong trở về liền nhận được tin nhắn từ nhóm câu lạc bộ tag toàn bộ thành viên: ‘Ăn mừng cho hoạt động tình nguyện lần trước của chúng ta, chủ nhật sẽ dẫn mọi người đi ăn một bữa tiệc lớn khao mọi người, không cần mang tiền, mang theo miệng rộng tới ăn là được.’

 

Chuyện này ai lại không vui, trong nhóm trực tiếp háo hức, rất nhanh sau đó Sơ Đồng nhận được tin nhắn riêng của Lâm Môi.

 

Trái Dâu Nhỏ: ‘Sơ Đồng! Tối mai câu lạc bộ tổ chức liên hoan, cậu cũng đi đi! Wow miễn phí! Không thể không ăn, không thể không ăn!’

 

Tong: ‘Ừ!’

 

Trái Dâu Nhỏ: ‘Vậy ngày mai chúng ta cùng đi nha ~ hôn nhẹ.’

 

Sơ Đồng gửi trả lời một icon.

 

Dù sao nhìn từ góc độ nào đều là từ thiện, hơn nữa Sơ Đồng cũng thật sự muốn tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn.

 

Cô đang chuẩn bị khóa điện thoại đi tắm, đột nhiên màn hình tối sầm, ngay giữa màn hình hiện lên: ‘Lạc Chu.’

 

Sơ Đồng dừng lại mấy giây, mới bắt máy: "Alo!"

 

Lần nãy đã cách một tuần, lần nữa cô được nghe giọng nói của Lạc Chu, vẫn ngữ điệu quen thuộc và lười biếng đó: "Vốn sáng mai mẹ anh kêu anh tới đón em nhưng tạm thời mẹ và ba anh có chuyện phải đi ra ngoài, ban ngày anh phải ở công ty làm thêm giờ, còn em gái anh thì đi hẹn hò với bạn trai."

 

"…" Sao phải báo cáo với cô.

 

Sơ Đồng chần chờ nói: "Vậy nếu không thì để tuần sau…"

 

Lời còn chưa nói hết đã bị Lạc Chu cắt ngang, anh nói: "Nhưng buổi tối anh có thời gian, dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn."

 

Âm điệu cao lên, nghe âm thanh và giọng nói, dường như tâm tình không tệ.

 

"…"

 

Trong chớp nhoáng này, đột nhiên Sơ Đồng cực kỳ hối hận vừa rồi mình nhanh tay quá.

 

Một lúc lâu cô mới trả lời: "Ngày mai không được, buổi tối em đã đồng ý tham gia liên hoan với câu lạc bộ."

 

Lạc Chu ở bên kia đầu tiên là "À" một tiếng.

 

Rồi sau đó cách mấy giây, Sơ Đồng nghe thấy tiếng đóng cửa và khóa xe của anh, cùng với tiếng gió lộng.

 

Anh than thở nói: "Được đi đi, cái đuôi nhỏ vẫn luôn có cuộc sống muôn màu muôn vẻ của mình, anh trai có thể hiểu được."

 

"…"

 

Sau khi cúp điện thoại, bên tai Sơ Đồng giống như vẫn còn quanh quẩn những lời anh vừa nói.

 

Giọng nói của anh truyền tới theo dòng điện, không giống với lúc bình thường, ngữ điệu của Lạc Chu chậm lại, giọng điệu giống như là cố ý trêu chọc cô vậy, có vẻ đặc biệt… Trêu chọc người ta.

 

"Vừa nói chuyện điện thoại với ai đó?" Khi Đỗ Ưu Dung đi ngang qua bên cạnh Sơ Đồng, bỗng hỏi một câu.

 

Sơ Đồng cầm điện thoại di động, lấy lại tinh thần đáp: "Ừ."

 

"Mình hỏi cậu vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai, ai không biết còn tưởng rằng là nói chuyện với đối tượng yêu thầm đấy, mặt đỏ bừng." Đỗ Ưu Dung thuận thế bóp mặt cô một cái nói: "Ửng ửng hồng, thật đáng yêu."

 

"…"

 

Tối chủ nhật.

 

Liên hoan của câu lạc bộ chọn một nhà hàng nhìn qua vô cùng trang trọng, Sơ Đồng và Lâm Môi cùng nhau đi tới cửa, lập tức có nhân viên phục vụ tới đón, dọc theo đường đi Lâm Môi đều cảm khái với Sơ Đồng làm sao câu lạc bộ có thể có tiền như vậy.

 

Không chỉ có một mình Lâm Môi cảm khái, sau khi ăn cơm xong, liền có học trưởng giải đáp nghi ngờ này cho thành viên mới không biết chuyện.

 

"Câu lạc bộ chúng ta, bất xuy bất hắc (*), là câu lạc bộ trâu bò được tài trợ nhiều nhất nhất trong trường học, thật ra thì trong cái sổ tay cho các em có ghi, có thể là khi các em xem không chú ý nên lật qua. Anh không nói đến các công ty khác, anh chỉ đề cập đến một trong số đó, Lạc thị…" Học trưởng dừng lại một chút, rồi cười nói: "Nếu không lấy tiền đâu ra mà tự tin làm cứu trợ, xây dựng trang web, tài trợ ba ba là ở đấy, rõ chưa?"

(*) Là một trong những từ thông dụng phổ biến trên mạng, từ này có ý nghĩa là không khoe khoang, không đánh mất uy tín, nó có nghĩa là tìm kiếm sự thật từ các sự kiện và nói sự thật. Nó thường được theo sau bởi một đánh giá rõ ràng về một người nào đó, sự kiện hoặc sự vật để thể hiện bản thân mình ở một vị trí khách quan và công bằng.

 

"Không trách được nha!"

 

"Hiểu hiểu!"

 

Vẫn là nghe học trưởng nhắc tới ở trên bàn cơm, Sơ Đồng mới biết "Ngôi sao cứu giúp mèo" có liên quan tới Lạc Chu.

 

Cái không thể thiếu ở liên hoan chính là rượu.

 

Anh ba Sơ Đồng thích rượu, bình thường mang về nhà không ít, mặc dù cô đã thấy nhiều rượu nhưng số lần uống thì rất ít. Lúc này cô vốn định uống nước trái cây nhưng không chịu nổi mấy học tỷ ở bên cạnh cứ cực lực đề cử, cuối cùng cô với Lâm Môi cùng nhau chọn hai loại rượu trái cây nghe nói nồng độ cồn thấp lại uống ngon.

 

Sơ Đồng chọn rượu vải, Lâm Môi chọn rượu đào trắng.

 

Vốn hai người chỉ định uống một ly nhỏ là đủ rồi, ai ngờ, ly đầu tiên vào miệng hết sức thơm ngon, hương trái cây vị ngòn ngọt hòa với một chút cồn cay cay của rượu, vừa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, so với nước chanh thì uống ngon hơn gấp mấy lần.

 

Vừa uống vào miệng thì càng muốn uống nhiều hơn, càng uống càng nghiện, học tỷ thấy hai học muội này một ly thấy đáy ánh mắt liền sáng lên, dứt khoát cho hai người cả bình.

 

Sơ Đồng với Lâm Môi ngồi chung với rất nhiều người không quen biết nhưng hai người là hai học muội năm nhất duy nhất, vẫn rất được học trưởng và học tỷ chú ý, dáng dấp của Lâm Môi đáng yêu, tính tình hoạt bát, Sơ Đồng ngồi ở nơi đó làm cái gì cũng giống như tiên nữ, khi cô nói chuyện với mọi người ánh mắt khẽ cong cong, ai nhìn cũng thích.

 

Vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện trôi qua nửa giờ, đột nhiên cửa phòng bao bị đẩy ra, giọng nữ quen thuộc vang lên: "Ngại quá, trên đường kẹt xe, tôi tới trễ!"

 

Mọi người rối rít chào hỏi với cô: "Học tỷ Diệp Trừng, chờ chị lâu lắm rồi, mau tới đây ngồi, tới đây ngồi."

 

Bên cạnh Sơ Đồng có chỗ trống, thời điểm Diệp Trừng ngồi xuống, cô nghe thấy Lâm Môi phát ra tiếng khó chịu, tay Lâm Môi ở bên dưới siết chặt.

 

Có người hỏi: "Học tỷ vừa đi làm về sao?"

 

"Chị hả, vừa mới giúp người ta cho mèo ăn." Diệp Trừng nói chuyện giọng nhỏ nhẹ, giải thích: "Chính là công việc bán thời gian mà thời điểm mọi người vừa vào câu lạc bộ đã giới thiệu qua."

 

Vừa nói như thế, mọi người lại thảo luận chuyện thiệt hơn của công việc bán thời gian, lương bổng cao thấp, Sơ Đồng cảm thấy đầu óc mình nặng trịch, không dám uống rượu nữa, chuyên tâm nghe mọi người nói chuyện phiếm.

 

Cô nghe một học trưởng ở đầu bàn bên kia nói: "Nhà mà có mèo cần Diệp Trừng chăm sóc đó, anh cũng hâm mộ, nói ra sẽ khiến mọi người hâm mộ đến chết."

 

Vì vậy nhất thời quần chúng nổi lên hứng thú, bắt đầu ép hỏi Diệp Trừng đó là ai, chẳng lẽ là người nổi tiếng nào ở trường học.

 

Sơ Đồng sửng sốt.

 

Tuy đầu óc cô không tỉnh táo lắm nhưng không khỏi nhớ tới trước đó lúc đứng ở nơi cứu trợ cô nghe được câu "Học trưởng Lạc Chu".

 

Rồi sau đó một giây kế tiếp, người ngồi ở bên cạnh cô mở miệng nói: "Là nhà học trưởng Lạc Chu." Diệp Trừng vừa cười vừa bổ sung thêm: "Chính là người diễn thuyết ở buổi lễ khai giảng."

 

Thì ra… Ngày đó là chị ấy.

 

Ngay tức khắc bên trong phòng bao bùng nổ.

 

"Lạc Chu??"

 

"Ngày đó… Là học trưởng Lạc Chu?"

 

"Học trưởng Lạc Chu nuôi mèo trong nhà, tại sao còn cần người khác tới giúp cho mèo ăn?"

 

"Chuyện này không tiện nói đến." Diệp Trừng cười híp mắt nói: "Nhưng tìm đến chúng ta, cũng bởi vì học trưởng Lạc Chu đã từng là người của câu lạc bộ chúng ta, anh ấy vẫn biết có hạng mục này, cho nên tìm đến câu lạc bộ chúng ta cũng rất bình thường."

 

À!

 

Anh đã từng là người trong câu lạc bộ này.

 

Sơ Đồng nghĩ, những chuyện này ngay cả cô cũng không biết.

 

"Học tỷ, vậy chị có thể gặp em gái của học trưởng Lạc Chu không? Em là người hâm mộ của cô ấy, có cơ hội có thể xin cho em bức ảnh kèm chữ ký không?"

 

"Không được đâu học muội, minh tinh cũng có quyền riêng tư."

 

Vừa từ chối xong, đại khái sau ba mươi giây, Diệp Trừng lại dùng vẻ mặt miễn cưỡng thử một lần: "Thế này đi, lần sau chị gặp em ấy sẽ hỏi thử, nếu như em ấy đồng ý thì chị sẽ mang về cho em."

 

Học muội năm hai đại học lập tức che miệng "A a a" vài tiếng nói: "Cảm ơn học tỷ, cảm ơn học tỷ!"

 

Sơ Đồng nghe thấy Lâm Môi ở bên cạnh nói thầm: "Mình nhổ vào! Mình cũng vậy cũng là người hâm mộ của Lạc Đường đó, được ký tên là tâm nguyện theo mình trọn đời nhưng mà mình thật sự rất ghét người học tỷ này."

 

"Không sao hết!" Sơ Đồng nhỏ giọng nói với cô ấy: "Trái dâu nhỏ, mình giúp cậu đạt được ý nguyện."

 

Lâm Môi thầm nghĩ: ‘Chị em tốt, cậu uống rượu đến ngu người rồi à! Cậu biết đi đâu mà tìm Lạc Đường đây.’

 

Nhưng dù sao cô bạn này cũng muốn an ủi mình, Lâm Môi chỉ gật đầu mang tính tượng trưng, lại cụng ly với Sơ Đồng.

 

Sơ Đồng vốn đã đặt ly rượu xuống lại lần nữa bưng lên, vừa uống vào, đầu óc quay cuồng, thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ.

 

Đang lúc càng ngày cô càng buồn ngủ, thời điểm ánh mắt sắp nhắm lại, bên tai lại bắt được một câu: "Vậy học tỷ Diệp Trừng, chị với học trưởng Lạc Chu rất thân thiết sao?"

 

Sơ Đồng lại lập tức ngẩng đầu lên.

 

Diệp Trừng không nói phải, cũng không nói không phải, ngược lại đảo mắt, đỏ mặt nói: "Nào có chuyện thân thiết hay không thân thiết, chị chỉ là phụ trách nuôi mèo cho anh ấy mà thôi."

 

Ngoài miệng không thừa nhận nhưng trên mặt đều viết rõ: Tôi và học trưởng Lạc Chu có gì đó.

 

Sơ Đồng: "…"

 

Lâm Môi cũng nhìn đến ngây người, mặc dù uống đến mức líu lưỡi nhưng vẫn chống cằm đứt quãng châm chọc: "Học tỷ này… thật sự… là một nhân tài."

 

Khi bốn chữ "Học trưởng Lạc Chu" được giọng nữ bên cạnh nói ra với vẻ dịu dàng, Sơ Đồng đã cảm thấy không thoải mái. Sau đó gần như là màn hỏi đáp của Diệp Trừng, nghe vào tai cứ như đang nhạo báng cô với Lạc Chu.

 

Lâm Môi không chịu nổi nữa: "Đây chẳng khác gì nói thẳng ra? Người học tỷ này thật đáng kinh ngạc…"

 

Sau đó cái gì Sơ Đồng cũng không nhớ rõ, giọng nói của mọi người cũng dần dần cách xa cô, cô chỉ nhớ rõ mình và Lâm Môi buồn bực cắm đầu uống thật nhiều rượu.

 

Thời điểm điện thoại di động reo vang, cô cũng không nghe thấy.

 

Diệp Trừng ngồi ở bên cạnh Sơ Đồng, thấy điện thoại trên bàn cứ rung lên, liền đẩy đẩy cô gái nằm ở trên bàn, híp mắt nói: "Học muội, điện thoại của em."

 

Cô gái nhỏ mơ mơ màng màng trả lời: "Giúp em nhận đi, buồn ngủ quá."

 

Diệp Trừng nói: "Được!"

 

Rồi sau đó cầm điện thoại di động của Sơ Đồng lên, trong nháy mắt thấy hiện tên người gọi tới kia, lập tức sửng sốt.

 

Cô ấy suy nghĩ có thể là trùng tên trùng họ, ngón tay lướt qua bắt máy: "Alo!"

 

Đầu kia im lặng một chút, sau đó truyền tới giọng nam rõ ràng mà từ tính hỏi: "Sơ Đồng đâu?"

 

"…"

 

Giọng nói rất dễ nhận biết này, đích xác là anh.

 

"Học trưởng Lạc Chu!"

 

Diệp Trừng quá mức kinh ngạc, âm thanh có hơi lớn, mà bốn chữ này giống như là có ma lực, tầm mắt tất cả mọi người đang ngồi nơi đây toàn bộ đều chuyển sang cô ta.

 

Lạc Chu vẫn còn đang hỏi: "Cô là bạn học của Sơ Đồng Đồng?"

 

"…"

 

Trong nháy mắt Diệp Trừng cảm thấy cực kỳ lúng túng, mới vừa nói chuyện với Lạc Chu xong, anh lại hoàn toàn không nhớ rõ giọng nói của cô ta.

 

Hơn nữa mối quan hệ giữa anh và học muội này lại là thế nào?

 

Diệp Trừng cắn cắn môi nói: "Em là Diệp Trừng."

 

"Được rồi, mặc kệ là ai." Dường như căn bản không nghe thấy tên của cô ta, ở đầu dây bên kia, Lạc Chu hờ hững nói: "Sơ Đồng đâu? Kêu em ấy nghe điện thoại."

 

"…"

 

Sơ Đồng là bị xốc nảy mà tỉnh.

 

Mới đầu hình như là có người ôm ngang cô lên nhưng tư thế này dạ dày cô thật sự không thoải mái, sau một phen cô giãy giụa kháng nghị, hình như người nọ lại cõng cô lên lưng.

 

Sơ Đồng không giãy giụa, bởi vì cô ngửi được mùi hương rất quen thuộc, nhẹ nhàng khoan khoái lại có cảm giác an toàn.

 

Thời điểm mở mắt ra, cô đang ở trên lưng người khác, lắc lư theo tiết tấu.

 

Cô cúi thấp đầu, trong tầm mắt mơ hồ, hình ảnh xuất hiện trước nhất chính là đường cong lưu loát của chiếc cằm, tiếp theo đó đi lên, là sống mũi cao thẳng, là lông mi dài và đôi mắt hoa đào.

 

Nhìn gương mặt anh lâu thêm mấy lần tim sẽ đập rộn lên.

 

Sơ Đồng chớp mắt mấy cái nói: "Lạc Chu!"

 

"?"

 

"???"

 

Lạc Chu lập tức dừng bước lại, hơi nghiêng mặt sang bên, tức quá hóa cười nói: "…Thật là không nên uống rượu, cái đuôi nhỏ này, vậy mà trực tiếp gọi thẳng tên anh."

 

"…"

 

Sơ Đồng lại trừng mắt nhìn.

 

Cô với anh nhìn nhau hai giây, nước mắt cô liền trực tiếp rơi xuống: "Anh hung dữ với em!"

 

Lạc Chu: "… … …"

 

Phải nói là Lạc Chu không có kinh nghiệm chăm sóc con gái sau khi say rượu, Bạch Tương Nghi đã có Lạc Thành, còn Lạc Đường khi còn bé không uống rượu, sau khi lớn lên uống rượu thì có bạn trai lo.

 

Anh em của anh đều đã già đầu hết rồi, uống say miệng toàn những câu đại loại như "Mẹ", "đυ.", "Fuck".

 

Mà cô gái nhỏ này sau khi uống rượu say không mượn rượu làm loạn, không có mắng chửi người, mà là trực tiếp khóc…

 

Vốn Lạc đại thiếu đã không tinh thông nghệ thuật nói chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một câu: "Em khóc cái gì, anh không có hung dữ với em."

 

Vậy mà Sơ Đồng đã không thèm để ý tới anh nữa, bắt đầu tự độc thoại nội tâm.

 

"Tối nay em không vui."

 

"Em rất không vui, anh vậy mà lại quen thân với Diệp Trừng như vậy, anh gọi điện thoại với chị ấy, anh còn để cho chị ấy nuôi mèo giúp anh, hức…."

 

Diệp Trừng nói về Lạc Chu với mọi người cả một tiếng đồng hồ, cô biết anh lâu như vậy, còn chưa có quang minh chính đại chia sẻ với ai chuyện của Lạc Chu.

 

Sơ Đồng nói nhấn mạnh từng chữ nhưng không mấy rõ ràng, Lạc Chu vừa cõng cô đi về phía cửa thang máy VIP, vừa cố lắng tai nghe lời cô nói.

 

"Cái gì thành…? Cái gì mèo…?" Lạc Chu nghe cô nói mà như rơi vào trong sương mù hỏi: "Sao lại không vui?"

 

Nhưng Sơ Đồng như đã tìm được đề tài tiếp tục nói: "Anh đúng thật là anh trai hư."

 

Lạc Chu: "… …?"

 

Từ tám giờ tối, Lạc Chu đã bắt đầu gửi tin cho cô, nhắc cô đừng uống rượu, một tin cô cũng không trả lời, thật may là ngày hôm qua thuận tiện hỏi địa chỉ liên hoan, Lạc Chu mở ra xem rồi lái xe tới đây.

 

Anh trai như anh hư ở chỗ nào?

 

Anh hỏi: "Anh hư thế nào?"

 

"Sau khi anh đi khỏi nhà em…" Sơ Đồng nghĩ đến cái gì đó, cứ nói cứ nói, đột nhiên không khống chế được nước mắt: "Mỗi một năm, mỗi ngày lễ, mỗi lần sinh nhật anh, em đều gửi tin nhắn cho anh."

 

Anh trai ngày lễ vui vẻ, anh trai sinh nhật vui vẻ, anh trai năm mới vui vẻ…

 

"Mỗi một lần em đều gửi!" Cô vừa khóc lóc vừa kể lể: "Nhưng cho tới tận bây giờ anh đều không trả lời em."

 

Rất nhiều đêm, thậm chí cô đã nghĩ.

 

Nếu như khi còn bé cô không tiếp cận anh, không có bị tiếng mèo kêu hấp dẫn, không được anh tới cứu thì tốt rồi.

 

Nếu như không có trở nên thân mật với anh thì tốt rồi.

 

Nếu như không có, cô cũng sẽ không nói chuyện với anh để rồi nhận ra mặc dù anh nói lời độc ác nhưng thú vị;

 

Cô sẽ không biết người anh trai này tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra thì rất dịu dàng, sẽ không bởi vì nhớ anh mà cảm thấy khổ sở, không dám nói cho ba, mẹ, anh trai và bạn bè;

 

Nếu như không có, cô cũng sẽ không thích một người trong vô vọng một khoảng thời gian dài thế này.

 

Sơ Đồng càng nghĩ càng thấy ấm ức.

 

Lúc còn nhỏ phải giấu kín không thể phát tiết cảm xúc cộng thêm hiện tại thấy ấm ức, mượn rượu mở lời, tất cả đều hóa thành nước mắt mãnh liệt.

 

Lạc Chu nhấn thang máy "Đinh" một tiếng cửa mở, anh mới vừa bước vào trong thang máy, liền nghe thấy tiếng nức nở của cô gái nhỏ ở sau lưng, yếu ớt và nghẹn ngào:

 

"… Lạc Chu, em ghét anh!"

 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H

Báo lỗi chương