Bàn bạc qua cùng với mẹ Kiều một lúc, Kiều Nhan lập tức đặt vé máy bay gần nhất trở về xem qua tình hình.
Quê nhà của nguyên chủ là nơi vùng núi hẻo lánh, vị trí tương đối vắng vẻ. Chỉ là một huyện nho nhỏ, cũng không có từ xe lửa hay chuyến bay về thẳng đến đó, mà đi xe bus lại quá chậm cũng không an toàn. Kiều Nhan đành phải lựa chọn đi lại giữa nhiều phương tiện khác nhau.
Đầu tiên cô định đặt vé máy bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải, nhưng thời gian quá gấp không còn vé khoang phổ thông, cô đành phải mua vé hạng thương gia, đợi đến khi hạ cánh liền lên xe lửa về đến thị trấn, cuối cùng bắt xe đi tới bênh viện ở huyện Đồng Mộc, nơi cha Kiều đang điều trị.
Lộ trình tạm thời cứ quyết định như vậy. Kiều Nhan nhanh tay thu dọn đồ đạc xong xuôi, đem căn phòng dọn dẹp sạch sẽ không sót lại thứ gì của nguyên chủ, trở lại với bộ dáng trước khi nguyên chủ dọn đến, tựa như gần một năm nay, chỗ này chưa bao giờ có người ở.
Kiều Nhan nhìn quanh một vòng phòng trọ, đem chìa khóa, thẻ phòng toàn bộ đặt ở trên bàn, rồi mang số hành lý ít ỏi của mình đi ra ngoài, khóa cửa, xuay người rời đi.
Từ nay về sau, đoạn tình cảm thị phi của nguyên chủ cũng chấm dứt tại dây.
Cô không quay đầu lại, một thân thoải mái nhắm thẳng sân bay mà đi.
Hành lý của cô rất ít, chỉ mang theo vài món vật dụng cần thiết cùng một chút quần áo, cộng thêm một cái ba lô nhỏ để bằng tốt nghiệp và một số giấy tờ quan trọng, những cái khác đều không mang.
Trên xe taxi, tài xế trung niên nghe phát âm giọng Bắc Kinh của cô còn tưởng rằng người địa phương muốn đi ra ngoài du lịch, liền nghĩ tới con gái nhỏ ở nhà. Cảm thấy mấy cô gái trẻ hiện nay càng ngày càng khó quản, cả ngày không ngoan ngoãn ở nhà mà chạy đi khắp nơi.
Kiều Nhan im lặng không lên tiếng, yên lặng lắng nghe một người làm cha lải nhải nhắc nhở, chỉ thuận miệng trả lời vài ba câu, dọc theo con đường trò chuyện đến hòa hợp.
Chỉ là khi đi ngang qua khách sạn Charles, Kiều Nhan nhìn đến địa phương quen thuộc này, vẻ mặt lóe qua một tia hoảng hốt.
Chính tại nơi này, một đêm ma xui quỷ khiến, cô đánh mất sự trong sạch của chính mình kiếp trước, kiếp này cũng lần đầu tiên.
Nói không thèm để ý là cũng không phải, tất cả khó chịu cùng ủy khuất đều đặt ở trong lòng mà thôi.
Sự việc đã xảy ra, không có ai đúng ai sai, người ta còn vì thế mà bồi thường, cô còn níu chặt sai lầm kia làm cái gì, dù sao được sinh ra lần nữa cũng là một việc rất tốt những cái khác không thể lại cưỡng cầu đòi hỏi phải thật hoàn hảo được.
Nghĩ thế, Kiều Nhan chậm rãi xua đi chút suy nghĩ tiêu cực, đem cửa kính ghế sau hạ xuống.
Ban đầu cô chỉ muốn hóng gió một chút, đem những phiền muộn không cần thiết theo gió bay đi, về sau đến một nơi mới, cố gắng sống thật tốt.
Nhưng mà vừa ngẩng đầu nhìn lại, trong tầm mắt liền chợt hiện lên thân ảnh quen thuộc.
Trước cửa khách sạn Charles, một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo ai đó, không phải là ‘Bạn trai cũ’ Triệu Cảnh Hàn của cô đây sao?
Lúc này, anh ta không ở công ty làm việc cho tốt đi còn chạy đến cửa khách sạn làm cái gì, còn cùng một cô gái đang khóc như lê hoa đái vũ lôi lôi kéo kéo mà không thấy xấu hổ hay sao.
Nói đến mặt dày, Kiều Nhan liền nhớ tới một người, nhịn không được thò đầu ra xem.
Vừa lúc đằng trước vừa đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ, bác tài xế đem xe dừng lại, Kiều Nhan càng thuận lợi hóng hớt tình trạng bên kia.
Hai người kia vẫn đang đứng ở cửa khách sạn dây dưa quấn quýt, không biết hiện tại đang là ngược luyến tình thâm hay là liếc mắt đưa tình, lúc thì ôm lúc thì lôi kéo rồi lại khóc, tình cảnh vô cùng đặc sắc, kéo tới một vòng người vây xem náo nhiệt mà hai đương sự vẫn chưa nhận ra.
Đèn đỏ đã hết, xe taxi tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Nhan nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn đến trên người Triệu Cảnh Hàn, một bộ dáng bạn trai kiêu ngạo, mặc kệ những cú đánh yếu ớt của cô gái, anh ta ngang nhiên bế ngang cô lên, tư thế bế công chúa tiêu chuẩn đi vào khách sạn, chuyện phát sinh sau đó không cần nói mọi người đều hiểu.
Khác với đám người bát quái đứng vây quanh vỗ tay cảm thán thanh xuân thật tốt, Kiều Nhan nhìn thấy đã chỉ muốn mắng chửi vài câu không biết xấu hổ.
Đứng ngoài quan sát cảm giác thật tốt, giống như trong cuộc sống bình thường xuất hiện hai người não tàn mắc bệnh thần kinh diễn trò.
Cái gì mà thanh xuân tốt đẹp, tuổi hai người kia cộng lại cũng phải hơn năm mươi, trẻ trung cái gì nữa chứ, người ta gọi thanh xuân để chỉ mấy người thiếu niên thiếu nữ tuổi mười bảy, mười tám.
Kiều Nhan kéo cửa xe lên lắc đầu, may mắn bản thân đã cùng bọn họ phân rõ giới hạn, không thì cô thật lo lắng có một ngày chính mình dưới hào quang của tên đầu heo này mà chỉ số thông minh rớt xuống thê thảm.
Trải qua mở đầu vui vẻ, xe taxi thuận lợi tiến vào sân bay.
Kiều Nhan trả tiền, nói vài lời từ biệt với bác tài xế còn đang lải nhải vài lời nhắc nhở, cô kéo hành lý đi thẳng vào đại sảnh sân bay.
Bây giờ cách lúc máy bay cất cánh còn một ít thời gian, Kiều Nhan đi lấy vé máy bay trước, gửi vận chuyển hành lý, sau đó thuận lợi đi vào phòng chờ của khoang hạng nhất.
Đăng ký xong xuôi, Kiều Nhan gọi điện về cho gia đình.
Trước tiên cô muốn xác nhận mẹ Kiều đã nhận được tiền chưa, cha Kiều có bị bệnh viện đuổi ra ngoài không, rồi mới thông báo qua hành trình của mình, cô rất nhanh sẽ trở về, mẹ Kiều không cần lo lắng.
Mẹ Kiều hỏi đại khái thời gian cô trở về, dặn dò trên đường nhớ chú ý an toàn, dặn đi dặn lại đến khi điện thoại thông báo cuộc gọi quá dài, tốn kém chi phí điện thoại mới buông tha cho cô mà tắt máy.
Kiều Nhan cầm di động ngây ngốc tại chỗ, cảm thán gia đình nguyên chủ thật tốt.
Thực chất việc này cũng không có gì phải lo, cô hiện tại có tiền, có thể nói một số tiền không nhỏ, giúp cha Kiều trị khỏi bệnh là việc hoàn toàn có thể.
Kiều Nhan sờ sờ ba lô, tấm thẻ một nghìn vạn đang nằm ngay ngắn trong ví. Tấm thẻ này, cô cầm còn chưa nóng tay đâu. Xem ra với tình huống hiện tại, phỏng chừng cái danh phú bà nghìn vạn cô giữ không nổi.
“Aizz, yên tâm, sớm muộn ta cũng sẽ đem các ngươi kiếm về.” Kiều Nhan thở dài, nắm tay bình tĩnh quyết tâm nói.
Kỳ thực tiền để một chỗ chính là tiền chết, chỉ có người là phải sống, tiền không có còn có thể kiếm, người mất đi rồi cũng không tìm về được.
Hơn nữa, cẩn thận mà nghĩ một chút, một nghìn vạn này có hơn một nửa đều do nguyên chủ đổi lấy, số còn lại cũng dựa trên cơ sở của nguyên chủ mà có được, giờ tiêu trên người thân của cô ấy vừa hợp tình hợp lý.
Ôm lấy suy nghĩ ung dung thoải mái đấy, Kiều Nhan theo tiếng loa thông báo men theo đường VIP đi thẳng lên máy bay.
Ma Đô là sân bay quốc tế, vé khoang phổ thông bay đến nơi đó cơ bản đều đã kín chỗ, nhưng khoang hạng nhất vẫn như cũ rộng rãi thoải mái, người ngồi thưa thớt.
Kiều Nhan vẫn là lần đầu tiên ngồi khoang hạng nhất, đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Khoang phía trước đầu máy bay chỉ chừng được mười ghế ngồi, sắp xếp cách xa nhauđủ cho khoảng không gian riêng tư cho mỗi cá nhân.
Cô trước đây đã từng tìm hiểu, nghe nói khoang hạng nhất không chỉ có chỗ ngồi thoải mái mà phục vụ cũng rất tốt, có thể xem phim điện ảnh, còn có dịch vụ cung cấp đồ ăn cùng đồ uống cao cấp.
Chủ nghĩa tư bản độc ác, chính là hưởng thụ như vậy.
Kiều Nhan mặc niệm tội ác ba giây, sau đó liền đi tìm vị trí của mình, ngồi thử vào ghế mát xa, lập tức liền có tiếp viên hàng không tươi cười ngọt ngào đi tới hỏi han cô có cần gì hay không.
Kiều Nhan hướng tiếp viên gọi một phần đồ ngọt cùng nước trái cây, sau đó mở chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh chuẩn bị đợi đồ ăn được mang ra, vừa ăn vừa xem, sau đó chợp mắt một chút, tỉnh dậy cũng sắp đến nơi.
Bánh ngọt socola hương vị không tệ, Kiều Nhan hạnh phúc nheo mắt, thầm nghĩ cuộc sống như thế thật tốt.
Cho nên, sau này cô nhất định phải cố gắng kiếm tiền, đến lúc có được nhiều tiền, cô liền đi mua biệt thự, ngồi khoang hạng nhất ăn món điểm tâm ngọt cao cấp nhất, nói không chừng còn có thể đi du lịch khắp thế giới ngắm cảnh đẹp, bao dưỡng trai đẹp, chẳng phải như thế rất vui vẻ tốt đẹp sao.
Đây mới là cuộc sống mà Kiều Nhan mong muốn, cái gì mà tình yêu nam nữ, căn bản không thích hợp với cô.
Đang lúc Kiều Nhan nằm mơ mặc sức tưởng tượng tương lai thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một vóc dáng cao lớn, lập tức che đi ánh sáng trên đầu cô.
Kiều Nhan theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời đập vào một đôi mắt phượng lạnh lùng thâm thúy, ánh mắt mang theo một tia ngoài ý muốn cùng sâu sắc, rất nhanh quay về bình tĩnh, sâu hun hút không chút gợn sóng.
“Triệu tiên sinh?” Kiều Nhan sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng kịp, lập tức lễ phép gật đầu ân cần chào hỏi.
Vị trước mắt này không phải chính là cha của tên đầu heo Triệu Cảnh Hàn hay sao, cũng là đối tượng tình một đêm của cô, bá đạo đại tổng tài Triệu Quân Khiêm.
Kiều Nhan cho rằng, sau lời từ biệt đêm hôm đó, bọn họ sẽ không gặp lại, không nghĩ đến có thể ở nơi này gặp gỡ, đây là tình cờ hay chính là duyên phận?
“Kiều tiểu thư, không nghĩ gặp được cô ở đây.” Triệu Quân Khiêm gật đầu đáp lại,nói ra đúng lời mà Kiều Nhan đang nghĩ
Kiều Nhan mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Đối phương bộ dáng xa cách lãnh đạm, nhìn qua cũng chỉ là đột nhiên nhìn thấy cô, thuận miệng chào hỏi mà thôi, không có tính tiến thêm làm gì khác.
Hai người tựa như hai người xa lạ có duyên gặp mặt một lần, hai bên chào hỏi sau đó ai về chỗ nấy, người ngoài ai cũng nhìn cũng không ra, bọn họ đã từng dây dưa với nhau triền miên không dứt.
Thư ký Lý từ sau lưng Triệu Quân Khiêm tiến vào, nhìn đến Kiều Nhan kinh ngạc chớp mắt một cái, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang ông chủ của anh, kết quả đối phương vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, giống như không có một chút phản ứng đặc biệt nào.
Kiều Nhan hướng thư ký Lý nở nụ cười chào hỏi, rồi quay mặt đi không chú ý đến bọn họ nữa, tiếp tục chuyên tâm ăn uống mĩ vị trên bàn, thuận tiện chăm chú xem tình tiết chả bộ phim điện ảnh hấp dẫn.
Bá đạo đại tổng tài tuy rằng ấn tượng khắc sâu trong lòng, nhưng cũng không cố ý bắt chuyện, đối với cô không có ảnh hưởng gì.
Về sau sẽ không có cơ hội cùng nhau xuất hiện, cô cần gì phải nghĩ nhiều, lo sợ không đâu làm gì cơ chứ.
Kiều Nhan nghĩ thông suốt, hoặc là tự mình trấn an chính mình, rất nhanh lại đắm chìm trong tình tiết của bộ phim điện ảnh trước mắt, đem chuyện gặp gỡ Triệu Quân Khiêm ném ra sau đầu.
Cho đến khi thư ký Lý đi tới, không ngồi yên vị trí của anh ta mà chạy đến ngồi bên cạnh Kiều Nhan, bắt đầu muốn cùng Kiều Nhan nói chuyện phiếm, cô không thể không hoãn thời gian thư giãn vui vẻ của mình lại được.
Thư ký Lý ôn hòa cười cười, đẩy đẩy gọng kính mắt hỏi, “Kiều tiểu thư chuẩn bị đi Ma Đô chơi vài ngày sao?”
*Ma đô: Thượng Hải
“À, đại khái tôi muốn đến đó du lịch một thời gian.” Kiều Nhan mặt không đổi sắc bỗng có chút hoảng hốt.
Tuy rằng cô thích mẫu đàn ông tinh anh như thư ký Lý, nhưng nhìn đối phương bộ dáng cười nham hiểm nhìn cô, chắn hẳn không có ý gì tốt, hơn nữa anh ta vẫn người của vị đại tổng tài kia.
Kiều Nhan nháy mắt không khỏi kiêng kị, cảm giác dựng hết tóc gáy cả lên, như bị hồ ly xảo trá theo dõi.
Nghe qua lời nói của cô, Thư ký Lý vẫn giữ vẻ mặt mặt ôn hoà mang ý cười, trên mắt kính xẹt qua một tia sáng.
“Ma Đô phong cảnh tuyệt vời, Kiều tiểu thư có thể đến nơi đó tham quan du lịch, đặc biệt tôi biết một chỗ có đồ ăn Pháp cực kỳ ngon, cô có thể đến đó nếm thử chút hương vị.” Anh ta nhìn nhìn Kiều Nhan chỉ ăn được một nửa đồ ăn trên máy bay, chân thành đề nghị.
Kiều Nhan chẳng biết có đi hay không nhưng vẫn cho anh ta mặt mũi mà gật gật đầu, tỏ vẻ nếu rảnh cô sẽ đến đó nếm thử.
Nếm cái quỷ gì chứ, tiền của cô còn muốn để chữa bệnh cho cha Kiều, cả gia đình còn đang chờ cô trở lại, cô không có thừa tiền cũng chả có thời gian rảnh rỗi mà đi ăn cái đồ ăn Pháp gì đó.
“Chị gái kia đâu, tại sao tôi không thấy chị gái xinh đẹp kia đi cùng?” Kiều Nhan nội tâm châm chọc nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc nói sang chuyện khác.
Thư ký Lý không biết tại sao bỗng nhiên sâu sắc nhìn cô một chút, nói vị kia chỉ là trợ lý của ông chủ, là cháu gái của một người quen, bình thường đi công tác đều là anh đi cùng, giống như đang cố ý đang giải thích với cô cái gì đó.
Kiều Nhan như có chút cảm giác, lại không hiểu nó có ý gì. Người này quá mức khôn khéo, trong đầu suy nghĩ quá nhiều thứ, nói chuyện phiếm thôi mà lời nói đều phải mang hàm ý khác làm người nghe quá mức mệt mỏi.
May mà thư ký Lý rất nhanh liền bị ông chủ gọi đi, Kiều Nhan rốt cuộc cũng được giải thoát, nhịn không được lắc đầu, cảm thấy rời xa những người đó quả nhiên là chính xác.
Về sau thuộc về hai thế giới, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Tác giả có lời muốn nói: Dài mấy nghìn chữ nha, ta mất tích đây.