Tần Chinh đem công ty con thuộc tập đoàn Tần thị, ném cho Tần Tử Hành rèn luyện. Cho nên thời gian tan tầm của hai người khác nhau.
Chờ vệt đỏ trên mặt hoàn toàn biến mất. Quý Lam Xuyên cũng hoàn thành xong hai nhiệm vụ là Livestream và Rèn luyện.
Đến lúc ăn cơm chiều, cậu mới nhìn thấy Tần Tử Hành trên bàn cơm.
Không biết là có phải ở công ty có chuyện gì hay không. Quý Lam Xuyên cảm thấy trên người đối phương đè nén một cỗ hỏa khí.
Bất quá, có Tần Chinh ngồi ở chủ vị trấn tràng, bữa cơm này coi như là sóng êm biển lặng qua đi.
Thẳng đến khi Tần Chinh lên lầu, Quý Lam Xuyên ngồi ăn hoa quả xem TV. Tần Tử Hành nghẹn một bụng lời nói, ngồi xuống ghế số pha hỏi: "Hôm nay em đi đâu?"
"Em đi gặp bạn một chút." Tựa hồ như không phát giác bầu không khí có gì không đúng, thiếu niên cười cười đưa miếng táo qua, "Anh ăn thử xem? Táo hôm nay rất............."
Từ "Ngọt" còn chưa nói xong, thiếu niên liền thấy người yêu cự tuyệt. Tần Tử Hành nghiêng đầu, đôi mày nhăn lại gắt gao.
Tốn công phu như vậy, mà miếng táo vẫn rơi lạch cạch xuống đất.
"Là người quản lý mới mà công ty an bài cho em." Giấu đi lạnh lẽo trong mắt, Quý Lam Xuyên rút ra một tờ giấy, nghiêm túc nhặt miếng táo dưới đất lên, "Dương ca gần đây rất bận, không thể tiếp tục mang em nữa."
Biết Tần Tử Hành nói cái gì, nhưng Quý Lam Xuyên cố tình không nói. Cậu nhấp nhấp khoé miệng, làm ra bộ dáng có chút bi thương khó hiểu.
Nghe đến đó, Tần Tử Hành không khỏi có chút bối rối. Hôm nay hắn nghe được tin tức từ Lê Phong, nói là tình cũ và người mới của hắn va chạm. Tầm Tử Hành biết Bạch Thời Niên làm người như thế nào, tự nhiên sẽ nghĩ Quý Lam Xuyên là người thiếu kiên nhẫn đi khiêu khích trước. (????)
Hắn từ trước tới nay, thích nhất là được người khác khen là săn sóc và lịch thiệp. Hiện giờ, lại bị Lê Phong cười như vậy, trên mặt Tần Từ Hành rõ ràng có chút tức giận.
Dường như phát giác nam nhân không được tự nhiên, thiếu niên nhẹ giọng hỏi: "Là bởi vì Bạch thiếu gia sao?"
"Anh.............." Theo thói quen muốn tìm lý do có lệ cho qua, nhưng nhìn đôi mắt trong trẻo của thiếu niên. Hắn một câu nói dối cũng không thốt ra được.
"Thực xin lỗi."
Tần đại thiếu gia cao ngạo nhẹ giọng xin lỗi. Lần đầu tiên cúi đầu trước "Quý Lam".
"Xin lỗi." Giống như là đối phương đem đẩy rớt miếng táo kia, thiếu niên cũng đẩy người yêu muốn ôm ra. Cậu đứng lên, nhẹ nhàng đặt miếng táo đã bọc giấy bỏ xuống bàn, "Em muốn ở một mình."
Nhìn theo bóng dáng thiếu niên lên lầu, trong lòng Tần Tử Hành cũng có chút tức giận. Ngoại trừ Thời Niên, hắn cũng chưa từng ăn nói khép lép dỗ dành ai bao giờ. Không nghĩ tới, Quý Lam vẫn luôn tốt tính, cư nhiên lần này hắn nói gì cũng không chịu cảm kích.
Vừa lúc có âm báo WeChat nhắc nhở, Tần Tử Hành nhìn thoáng qua di động, rồi cầm áo khoác liền đi ngoài.
Quý Lam Xuyên đang tránh ở lầu hai quan sát: Đoán cũng khỏi cần đoán, chắc chắn là Bạch Thời Niên.
Đi nha đi nha! Quơ quơ cái khăn tay nhỏ trong đầu.
Quý Lam Xuyên tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Xa thơm gần thối.
Đối phó với loại người như Tần Tử Hành, cần phải làm cho hắn treo cổ trên một cái cây mới được.
Bộ dáng nguyên chủ cao ráo xinh đẹp, muốn dạng nam nhân mà nào chả có? Nhưng bởi vì gia thế chênh lệch, tình yêu của hắn đối với Tần Tử Hành quá mức hèn mọn. Được sủng ái không đến hai tháng, Quý Lam liền bị đối phương một chân đá văng.
Còn có Bạch Thời Niên nữa, uổng một đời sống lại, mắt đúng bị chó gặm hay sao mà không nhìn thấu bản chất của Tần Tử Hành.
Làm ông cụ non mà cảm khái một câu, Quý Lam Xuyên cực kì cao hứng vì mình không phải mỗi ngày diễn kịch cùng tra nam. Chờ Tần Tử Hành cùng Bạch Thời Niên phát sinh cọ xát, không cần cậu gọi, đối phương tự động sẽ nhớ tới cậu.
Cho nên nói, đàn ông vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng.
Ở trong mắt người ngoài, tiểu bạch kiểm dựa vào người khác nuôi sống, căn bản là không có tư cách nói chuyện chân ái.
Nghĩ đến đây, Quý Lam Xuyên liền đi về phòng, lấy danh thiếp của Tần Chinh cất trong ngăn kéo ra.
Cậu nhắn cho đối phương một tin: 【 Xin chào Tam gia, cháu là Quý Lam, cảm ơn ngài về chuyện tài xế. Về miếng đất thành Tây kia, cháu có một số việc muốn nói với ngài 】
Không sai! Bệnh nghề nghiệp lên cơn.
Sau khi nghe tin tức về "miếng đất thành Tây", Quý Lam Xuyên theo thói quen mà thu thập tài liệu. Kiếp trước, cậu thường xem phong thủy cát hung về địa ốc, đất đai. Cho nên, mấy cái việc này, quả thực dễ như trở bàn tay.
Nguyên bản cậu tính, còn muốn chậm rãi chơi đùa cùng Tần Tử Hành. Nhưng sau khi hắn tiếp xúc thụ chính sau trọng sinh. Cậu càng biết rõ mức độ cặn bã của tra nam này. Nếu hắn muốn chơi, cậu sẵn sàng phụng bồi, khiến cho hắn nhìn được nhưng không với tới được.
Vội vàng nịnh bợ không thú vị gì cả, vẫn là chờ Tần Từ Hành quay đầu lại theo đuổi mới sảng khoái hơn.
———nhờ cơn hỉ nộ vô thường tối nay Tần Tử Hành ban tặng, Quý Lam Xuyên không cần phải đi nắm bắt tâm tư hắn. Mà cốt truyện thì vẫn phải tiếp tục, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không thêm cho mình vai diễn đi lấy lòng đối phương.
"Tinh"
Di động trên bàn kêu một tiếng, Quý Lam Xuyên vuốt màn mở mã khoá.
Quả nhiên, nhận được tin nhắn rất có phong cách của Tần Chinh:【 Thư phòng. 】
Nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, Quý Lam Xuyên liền biết sẽ có kết quả như thế này. Từ lúc, hắn phái Triệu Trác chủ động tiếp cận cậu đến bây giờ, ít nhiều gì Tần Chinh cũng có hứng thú với bản lĩnh của cậu.
Quý Lam Xuyên nhìn mình qua màn hình di động, rồi sửa lại biểu hiện không thích hợp trên mặt. Sau đó đi tới gõ cửa thư phòng, nhoáng cái biến thành bộ dạng Quý Lam mềm mại.
Nhưng điều làm Quý Lam Xuyên ngoài ý muốn chính là, Tần Chinh ngồi ở bàn làm việc, mở miệng hỏi câu đầu tiên cư nhiên là vấn đề tình cảm của trai: "Cậu cùng Tần Tử Hành cãi nhau?"
Tuy là hỏi, nhưng ngữ khí nam nhân lại rất khẳng định. Quý Lam Xuyên mở to hai mắt, vô cùng hoài nghi đối phương có gắn máy theo dõi dưới nhà.
"Có chút xích mích ạ." Biết không thể che giấu, thiếu niên nhẹ giọng giải thích.
Lúc Trịnh thúc mang cafe lên đã nói cho hắn biết, thấy thiếu niên ngoan ngoãn thừa nhận, Tần Chinh cũng không muốn đánh giá nhiều về tình cảm của tiểu bối.
Hắn khép máy tính lại, tuỳ ý dựa lưng vào ghế: "Muốn nói gì thì nói đi, cậu chỉ có năm phút."
"Miếng đất thành Tây kia có vấn đề." Quý Lam Xuyên đi thẳng vào vấn đề, nói ra kết luận của bản thân.
Đối với ánh mắt nghi ngờ của Tần Chinh, cậu cũng không có tránh né mà đón nhận: "Gần đây cháu có xem sách về phong thủy. Lúc tụ hội có nghe Dương thiếu nói về mảnh đất thành Tây, nhất thời tò mò lên đã đi tra xét tư liệu."
Khó có thể thấy được đối phương dám trực tiếp cùng mình đối mắt, Tần Chinh cũng không vì dũng khí trong mắt thiếu niên mà dao động: "Giá trị kinh tế mấy chục triệu đô, tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu?"
Đường đường là tập đoàn lớn Tần thị, cư nhiên lại vì huyền học mà từ bỏ một mảnh đất có rất nhiều người coi trọng. Lời này để người ngoài nghe được, không khéo lại làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng Quý Lam Xuyên đã quen với mấy loại nghi ngờ này rồi. Nếu Tần Chinh đáp ứng luôn, cậu mới cảm thấy đầu óc đối phương có vấn đề.
Lấy lại bình tĩnh, cậu tận lực giải thích ngắn gọn cho Tần Chinh nghe: "Núi sông bao quanh, âm dương bao bọc, suối nước phân lưu, phong cảnh tiềm ẩn. Đất thành Tây đúng là khối phong thủy bảo địa, nhưng lại không thích hợp bị người khai phá xây dựng khu biệt thự."
Liếc mắt nhìn động hồ cát đang chậm rãi giảm xuống, Tần Chinh lời ít mà ý nhiều: "Nguyên nhân?"
"Bởi vì ở phía dưới là tòa đế vương lăng."
Lời vừa nói ra, cả thư phòng rơi vào cảnh yên tĩnh.
Nói thật, ở lần đầu tiên Quý Lam Xuyên xem ra kết quả này, chính bản thân cũng không dám tin tưởng mấy. Nhưng bởi vì núi là lăng tẩm, trong núi có vương khí, trong góc quay video, cậu còn nhìn thấy mây tía của Thiên gia mà người khác không thể thấy được.
Mà dựa theo quy định hiện hành của Z quốc: Nếu trong qua trình thi công phát hiện được di tích văn hóa, đơn vị thi công không những phải dừng ngay công việc để bảo vệ di tích, mà còn không được yêu cầu bồi thường thiệt hại do chậm tiến độ thi công.
Một tòa đế vương lăng sẽ có bao nhiêu văn vật chờ khảo sát khai quật? Tính sơ cũng phải từ 3 năm đến 6 năm, miếng đất này mới hoàn toàn trở thành phế thải.
Sau mười giây nghẹt thở, Tần Chinh cuối cùng lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc: "Cậu cho rằng, những chuyên gia đi thăm dò địa chất đều là làm cảnh?"
"Càng ít sai sót, giá thầu càng cao. Có người muốn suốt ruột kiếm tiền, đương nhiên sẽ không điều tra kỹ càng tỉ mỉ." Quý Lam Xuyên thấp giọng phản bác, tận lực không làm ra vẻ quá cường thế. Cậu tin tưởng Tần Chinh là người thông minh, thêm chút gợi ý là có thể minh bạch ý tứ của cậu, "Tam gia, ngài đã giúp cháu hai lần. Cháu chỉ là không muốn ngài vô duyên vô cớ gặp tổn thất."
Không biết là bị câu nói nào làm cho vừa lòng, mặt Tần Chinh hòa hoãn một chút: "Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng cậu?"
Sớm đã đoán trước được, Quý Lam Xuyên liền nói: "Cháu có thể dẫn ngài đi xem."
"Nhìn cái gì?"
"Long khí."
Thấy thiếu niên son sắt lời thể mà nói mê sảng, Tần Chinh cũng không biết mình bị cái gì mà không đuổi đối phương ra ngoài. Hắn thừa thận việc Quý Lam Xuyên biết đoán mệnh đã khiến cho mình chú ý. Nhưng liếc mắt một cái mà có thể nhìn ra được lăng mộ ngầm này, huyền huyễn đến mức làm người ta không thể tin được.
"Tam gia không tin? Cháu thật sự có biện pháp giúp ngài xem thấy." Mắt phượng sáng ngời, thiếu niên có chút kích động, trong lời nói cũng vô tình mang theo một chút ủy khuất.
Đưa ba ngón tay lên, Quý Lam Xuyên thề: "Nếu là nói dối, ngay lập tức cháu sẽ dọn ra khỏi Tần gia."
———cuốn gói chạy lấy người, cái đánh cược này đủ lớn đi, tiểu gia ta cũng không tin là ngươi sẽ không dao động.
Bất động thanh sắc mà che đậy dao động dưới đáy mắt, Tần Chinh đột ngột chuyển đề tài: "Không phải cậu muốn nghiêm túc làm việc sao? Vì sao lại cả ngày nghiên cứu cái này?"
"Bởi vì cháu muốn làm ít chuyện cho Tần gia."
Với lời tỏ tình mờ mịt với Tần Tử Hành, Quý Lam Xuyên sẽ không ngu ngốc mà nói ra ý đồ chân thật. Livestream trên mạng chỉ kiếm được lợi nhỏ. Nếu có thể nương nhờ danh khí Tần gia, cậu sẽ rất nhanh mà phát triển sự nghiệp của mình.
Hơn nữa, nếu có các V lớn của mọi tầng lớp đánh giá tốt. Cậu tin chắc rằng, mức độ nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp Vân Lam sẽ cấp tốc thăng nhanh.
Nghĩ tới nhân sinh sau này cơm ngon rượu say, nụ cười trên mặt Quý Lam Xuyên càng thêm chân thật. Nhưng dừng ở trong mắt Tần Chinh, đây chính là muốn kéo dài tình cảm với Tần Tử Hành.
Cái gì hỗ trợ, cái gì cảm ơn, nói đến nói đi, nhóc con này vẫn là muốn cùng Bạch Thời Niên tranh một hơi.
Tự ti với kẻ địch, cho nên muốn dùng một thân bản lĩnh để muôn đăng hộ đối với Tần Tử Hành?
Cười nhạo sự ngây ngô của tuổi trẻ, Tần Chinh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: "Hết năm phút, cậu có thể đi ra ngoài."
Đang êm đẹp, người này như thế nào mà lại sinh khí vậy?
Quý Lam Xuyên đứng im không nhúc nhích, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thế mảnh đất thành Tây..........."
Chịu không nổi vẻ mặt đáng thương cùng chờ mong giống như thú con của thiếu niên, Tần Chinh nhắm mắt xoa mi: "6h tối mai, đợi tôi ở cửa."
Chỉ cần lái xe đi xem xét một vòng, nếu có mai phục, hắn sẽ lột da con thỏ này trước tiên.
"Cảm ơn Tam gia!" Hoàn toàn không phát hiện ra ý tưởng nguy hiểm của nam nhân, ánh mắt thiếu niên sáng ngời, hứng phấn nhảy nhót mà cảm ơn.
Không đợi Tần Chinh nói cái gì nữa, cậu liền tự giác nhanh nhẹn lui ra ngoài.
Vừa mới nói ra một từ "Cậu", Tần Chinh: "............"
Tốt lắm, ở bên nhau lâu như vậy, Tần Tử Hành như thế nào mà không bị ánh mắt ngu xuẩn này làm cho tức chết?
➖➖➖➖➖
Tác giật có lời muốn nói:
Được rồi, bắt đầu từ chương này, Tiểu Lam Lam cùng Tần Tử Hành xa cách. Ngược lại là cùng Tam gia bồi dưỡng tình cảm nha. Nhưng mà gã tra nam kia sẽ không ngoan ngoãn mà chỉ cần một mình thụ chính đâu.