Lại cũng ngậm núm vυ" sỉn màu bên phải, đá lưỡi liếʍ qua liếʍ lại rất linh hoạt, nhanh chóng làm mềm núm vυ"…
Bích Lạc Trừng thấy xem vậy là đủ rồi, kinh nghiệm cao thế này, cô không cầm được lòng lo lắng cho diễn xuất của Hòa Đồng Trần.
Cô nhìn Hòa Đồng Trần ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, vỗ tay áo dài rộng của hắn: “Này, cậu xem đi. Bạn nam liếʍ nhanh thật, lưỡi rõ là linh hoạt, không biết luyện bao lâu mới có trình độ này. Tôi thấy cậu không làm được! Thua là cái chắc!”
Hòa Đồng Trần chê bai rút tay áo về.
Không làm được?
Hừ, họ Bích cố tình dùng phép khích tướng anh đúng không?!
Càng ngày anh càng nghi ngờ Bích Lạc Trừng cùng một giuộc với lũ này, chưa biết chừng chính cô thuê họ.
Khẳng định nhỏ này say mê sắc đẹp của anh. Trong lúc đóng phim cố tính nói xấu anh, giả vờ thích Cố Thanh, tâng bốc Cố Thanh và chê anh đủ điều, rõ ràng là bày đủ trò để được anh để ý.
Sau đó thấy anh không đả động gì, không mắc bẫy, quyết tâm không có được trái tim anh thì phải chiếm được thể xác anh, nghĩ ra kế này để ngủ với anh.
Hòa Đồng Trần anh sống bao nhiêu năm, chưa từng gặp nhỏ nào mặt dày, quỷ kế đa đoan như cô…
Hòa Đồng Trần rút tay áo thẳng thừng, Bích Lạc Trừng cũng ngại ngùng thu tay sờ mũi.
Người đẹp rêи ɾỉ thở dốc nỉ non xem chừng rất sung sướиɠ. Bích Lạc Trừng xem cũng hơi đỏ mặt, tim đập nhanh.
Chẳng hay có phải vì uống cốc nước kia mà cô cảm thấy bên dưới của cô hơi, hơi ướt…
Hình như video này bị tua nhanh, người đẹp đang rên bỗng nhiên chuyển sang cảnh người đẹp liếʍ từ thẳng từ bụng bạn nam xấu xí xuống dưới.
Cởi quần của bạn nam xấu xí, hôn nơi cộm lên bên ngoài qυầи ɭóŧ mấy cái rồi móc món đồ chơi vừa đen vừa ngắn ở trong ra…
Trời đất quỷ thần ơi, lại quay đặc tả.
Bích Lạc Trừng buồn nôn kêu á một tiếng, nhanh tay che mắt.
Đôi mắt long lanh như biết nói của ŧıểυ tiên nữ, đôi mắt trong sáng chưa từng nhìn đồ chơi của đàn ông đã bị chọc mù!
Đạo diễn thấy cô che mắt, tiến lại gần vỗ vai cô: “Nữ chính phải xem nghiêm túc.”
Bích Lạc Trừng không còn cách nào khác ngoài hé kẽ ngón tay đang che mắt một chút.
Không được, xấu quá, sao bảo chỗ đó của đàn ông đều mười tám cm? Cái này, cái này chỉ tám cm thôi…
Ngón tay trắng ngần của người đẹp cầm đồ chơi chỉ bảy, tám cm, vuốt lên vuốt xuống: “To quá, ©ôи th!t của anh thô quá. ©ôи th!t của anh có nhớ em không…”
Hử?! To quá? Thô quá?!
Bích Lạc Trừng cảm thấy nhận thức của cô và lời thoại của người đẹp có sự bất đồng rất lớn…
“Ghê quá đi. Hòa Đồng Trần, cái đó của cậu không ngắn vậy đâu nhỉ!”
Bích Lạc Trừng lén lút liếc bên dưới của Hòa Đồng Trần. Áo ngoài rộng chẳng thấy nhô gì hết: “Chẳng lẽ bị anh đen số hai nói đúng? Có vẻ công cụ gây án của cậu nhỏ hơn cả bạn nam kia. Làm sao đây? Có cần bảo đạo diễn nhờ các anh đen mua cho cậu ít thuốc tráng dương không?”
Hòa Đồng Trần điềm tĩnh nghiến răng: “…”
Nhỏ Bích Lạc Trừng lại dùng phép khích tướng với anh đúng không? Xin lỗi, cái đó của anh hai mươi cm được chưa!
Trước đó nói anh không làm được, bây giờ lại nói anh nhỏ. Giỏi lắm, cô cố tình chơi trò chà đạp lòng tự trọng của đàn ông chứ gì.
Bình tĩnh, Hòa Đồng Trần mày phải bình tĩnh. Nhỏ này muốn ăn cơ thể của mày, mày không được mắc mưu…
Thấy Hòa Đồng Trần không có phản ứng, Bích Lạc Trừng tưởng hắn bị cô nói trúng tim đen.
Ánh mắt cô nhìn Hòa Đồng Trần chuyển sang thương hại. Cô giơ tay định gọi đạo diễn mua hộ Hòa Đồng Trần ít thuốc tráng dương, nhưng chưa kịp gọi lại chợt ngộ ra.
Khoan, nếu cái đó của Hòa Đồng Trần nhỏ quá thì làm sao quay được phim khiêu dâm, chẳng phải cô thoát được một kiếp.
“Công cụ gây án của cậu không dùng được thì hay quá còn gì? Lúc đó cậu kéo quần xuống, đạo diễn vừa thấy liền ôi thôi, một cọng nấm kim châm bé nhỏ. Đạo diễn sẽ vỗ đùi, buồn bã nói hỏng bét, quay kiểu gì bây giờ! Và rồi gọi điện cho ông trùm, khả năng rất cao sẽ thả hai chúng ta.”