©ôи th!t thô to màu đỏ thẫm thúc khe nhỏ khít chặt mất hồn, thiếu chút không giữ được.
Lại là một đợt tấn công ngang ngược, mạnh mẽ thâm nhập vào trong, mở bung hai cánh môi mềm óng ánh mật ngọt như đóa hoa tươi đẹp nở rộ. Những giọt mật thơm ngào ngạt trong suốt rớt lách tách, hòa cùng tiếng cơ thể va chạm “phạch phạch” bung tỏa cảnh sắc diễm lệ.
Cao trào liên miên không ngừng, trong tiếng nước “nhóp nhép” vui tai là nước tràn bờ.
Nước văng tung tóe từ nơi giao hợp kín kẽ. Thịt non bị kéo ra không chỉ mang theo chất lỏng trong suốt mà còn điểm chút màu đỏ, vung vẩy rớt xuống áo lót gấm trắng bên dưới, điểm tô hoa nhỏ lên áo.
“Thích… thích lắm… rất thích tiên quân đại nhân chơi, Quỳnh Tuyết như vậy… A, Quỳnh Tuyết, Quỳnh Tuyết sắp bị ©ôи th!t của tiên quân đại nhân chơi hỏng… A, không được rồi…”
Bích Lạc Trừng thấy mình như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong cơn sóng lớn. Đặt mình vào trong cơn sóng nhấp nhô, vươn cao hơn bất cứ cơn sóng nào.
Cơn sóng thần này cuốn sạch sẽ bên trong cơ thể cô, đáng sợ như dời núi lấp biển.
Rõ ràng mới đó cô còn vui vì được sóng biển dập dờn đưa lên mây, vậy mà một giây sau đã bị cơn sóng thần dữ dội đánh úp.
Chiếc thuyền nhỏ rách nát mặc cho cơn sóng đưa đẩy lênh đênh, lúc chìm lúc nổi, và rồi lại bất chợt bị cơn sóng đánh bay.
Eo lưng cô run rẩy đáng thương như lá rụng mùa thu, bên dưới lại co bóp nhanh phun cuồn cuộn một tràng nước ấm…
Ôi ôi, khi nào mới kết thúc những cú ra vào hư hỏng của bộ phim tình cảm nam nữ này đây. Phim kia chỉ năm, sáu phút, bây giờ gấp mấy lần năm, sáu phút rồi, tại sao đạo diễn vẫn chưa bảo cắt.
Hình như có ánh sáng trắng lóe mạnh trước mắt cô.
Cánh tay vẫn bấu cổ Hòa Đồng Trần nãy giờ không nhịn được cơn tức, cào lưng hắn vài cái.
Hắn không thể thương hương tiếc ngọc sao? Hắn cần phải đối xử tàn nhẫn, hung hăng, dữ dội như có thù sống chết vậy sao?
Tầm mắt cô đung đưa say mê, chìm trong ánh sáng trắng. Chợt cô nhớ ra cô và hắn có cảnh hôn sau khi vận động!
“©ôи th!t của tiên quân, tiên quân đại nhân to quá… Chọc rất thích… A a a, không được rồi… Lỗ dâm của Quỳnh Tuyết sắp bị ©ôи th!t của ngài chơi sưng. Xin tiên quân đại nhân rủ lòng thương, Quỳnh Tuyết đau quá… đừng, đừng thúc nữa…”
Cô trong cơn say đọc hết lời thoại cuối cùng còn nhớ, vội vàng chạm môi vào môi Hòa Đồng Trần.
Môi lưỡi hơi lạnh mới tìm tòi trúc trắc đã bị hắn cuộn lưỡi cuồng nhiệt, gặm nhấm đói khát. Tiếng thở dốc nhu mì, tiếng kêu của cô bị hắn nuốt chửng.
Ưm, Hòa Đồng Trần mắc bệnh sạch sẽ nặng quên rồi chăng? Miệng cô mới tiếp xúc thân mật với to to của hắn, theo tính chất bắc cầu, chẳng phải hắn đang hôn nơi đó của mình…
Ư, ưm, cái tên khốn này có cần hôn kịch liệt vậy không? Lưỡi của cô bị hôn ê ẩm hết cả rồi…
Phải đợi đến lúc cô khó thở mới được Hòa Đồng Trần tha cho đôi môi bóng nhẫy bị gặm đỏ bừng.
Bích Lạc Trừng rất sợ cô còn kêu nữa sẽ khản giọng. Cô xụi lơ, vùi mặt vào vai Hòa Đồng Trần. Bông hoa tan tác trong trận chiến chẳng biết làm thế nào đành vặn vẹo hông.
Cô nghiêng đầu cắn vành tai đỏ tưng bừng, thủ thỉ khe khẽ vào tai hắn: “Nè… Hòa, Hòa Đồng Trần… Dừng, dừng được rồi đó. Hòa Đồng Trần, A Trần, tôi thật sự mệt lắm rồi…”
Hòa Đồng Trần sầm mặt, khựng hông, thở một tiếng khàn đặc.
Anh như con mãnh thú bị giẫm phải đuôi, giật bắn người. ©ôи th!t dữ tợn bị thất thủ, bất thình lình thỏa sức bắn ồ ạt.
Shit, tính đi tính lại chỉ mới hai mươi phút, anh còn chưa đọc hết lời thoại mà đã gác kiếm?
Chết tiệt, tất cả là tại con nhỏ này. Đang yên đang lành sao lại cắn tai anh, lại còn rỉ tai gọi A Trần ngọt ngào, đốn tim anh…
Mười phút sau.
Hòa Đồng Trần ngồi ghế đọc kịch bản mà không tập trung, mắt cứ liếc nhìn cửa phòng vệ sinh.