Đặc thù của Bạch Hồ Vương là yêu cầu cực hạn thao tác trong giao tranh và phải duy trì được nhịp độ, thế nên sau khi đánh liên tục mấy ván Diệp Thiếu Dương thực sự rất mệt. Cậu xoa cổ tay ê ẩm, nói: “Trì đội, hôm nay nghỉ ở đây thôi.”
Trì Sóc cũng không muốn tiếp tục, dứt khoát tắt máy đứng lên: “Được, về ký túc xá nghỉ ngơi.”
Tần Nhất Chúc bày ra bộ dạng “không tranh chấp với đời”, luyện tướng một mình, trên bàn đặt một khay hồ đào, vừa ăn vừa chơi game. Khúc Giang và Trình Tinh đang luyện tập ở server Quốc nội, thời điểm Trì Sóc đi ngang qua, đúng lúc thấy được hai từ “Thất bại” trên màn hình.
Anh dừng bước, hỏi: “Sao lại thua nữa?”
Trình Tinh cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Sao nhỏ bị tóm rất thảm hả?”
Khúc Giang nói: “Ván này cũng không phải lỗi của Sao nhỏ.” Hắn mở lại bảng thông số trận đấu, chỉ vào chiến tích 9-4-5 của Trình Tinh, lại chỉ tiếp vào KDA cực phẩm 1-9-3 của một vị đồng đội, bất đắc dĩ nói: “Gặp phải diễn viên rồi.”
MOBA 5v5 nếu có một đồng đội chuyên môn tặng đầu nuôi đội đối phương, thì bất chấp người chơi có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị áp chế đến ngạt thở. Rank Vương giả ở Quốc nội rất hỗn tạp, streamer, tuyển thủ, người qua đường đều tụ họp. Khúc Giang và Trình Tinh hai ngày gần nhất tổ đội không thuận lợi, tỷ lệ thắng chỉ xấp xỉ 60%.
Trì Sóc quan tâm hỏi: “Sao rồi? Hai cậu luyện tới đâu?”
Khúc Giang chú ý thể diện của Trình Tinh, nói: “Ăn ý hơn một chút.”
Trì Sóc tới trước màn hình: “Tôi tra xét chiến tích.”
Anh mở chiến tích của Khúc Giang ra xem, thắng, bại, thắng, rồi lại thất bại, MVP của rất nhiều ván... Vấn đề là, Khúc Giang thân là SP? SP ván nào cũng MVP, vậy chứng minh được người chơi đi rừng, Mid, và cả xạ thủ đều không đạt yêu cầu.
Điểm tổng của Trình Tinh dao động từ 7 tới 9 là chủ yếu, rất ít ván vượt qua 10.
So sánh với tiến độ của Trì Sóc và Diệp Thiếu Dương, thành tích ghi nhận được của Diệp Thiếu Dương rất khá, nhiều ván đều trên 10.0.
Mấu chốt ở chỗ điểm tổng kết này tính trên sát thương tổng và cả KDA, mà Trình Tinh lại chết quá nhiều. Đương nhiên xạ thủ chết là chuyện bình thường, dù sao thì AD chính là miếng mồi ngon trong mắt JG.
Nhưng mà, trung bình mỗi trận chết 5 lần, có phải hơi nhiều quá không?
Còn có ván chết 8 lần?
Trì Sóc quan sát kỹ thông số của ván đấu xạ thủ chết 8 lần đó, nhìn qua Trình Tinh, nhàn nhạt hỏi: “Chết được 8 lần cũng rất lợi hại. Cậu lấy đầu đụng ngã trụ phòng ngự à?”
Trình Tinh: “...”
Trì đội phê bình không có chút khách khí nào, nghiêm khắc hơn cả huấn luyện viên.
Quả nhiên, Trình Tinh ăn mắng xong mặt đỏ tới tận mang tai, đầu rũ xuống sắp đụng bàn phím.
Khúc Giang ở bên cạnh hỗ trợ giảng hòa: “Khụ, ván này đội đối phương có A Ngạn, Sao nhỏ bị vồ nát.”
Trì Sóc nhíu mày: “A Ngạn cũng luyện ở server Quốc nội?”
Khúc Giang nói: “Ừa, hắn hình như là đi solo.”
Trì Sóc trầm mặc hai giây, nhìn về phía đồ đệ, nghiêm khắc nói: “Kể cả đụng xe với A Ngạn, cậu cũng không nên chết tận 8 lần. Không lẽ dự định ngày sau thi đấu sẽ tặng cho JG đối thủ legendary?”
Trình Tinh ủ rũ, nhỏ giọng nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý...”
Diệp Thiếu Dương thấy Trình Tinh đỏ cả mắt, chủ động mở miệng xoa dịu không khí: “Sao nhỏ mới chuyển qua chơi AD, cũng cần chút thời gian thích ứng.” Cậu đi lên phía trước, an ủi vỗ vỗ vai Trình Tinh, cười nói: “Xạ thủ vô cùng chú trọng lượng vàng, giai đoạn đầu không chết thảm, late game cậu sẽ là BOSS lớn. Nhẫn nại một chút, đừng quá vội vàng, từ từ sẽ ổn thôi.”
Trình Tinh không ngờ Diệp Thiếu Dương sẽ nói đỡ cho hắn, có hơi sửng sốt, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương, đỏ mặt nói: “Đã nhớ rõ, Dương ca, sau này em sẽ di chuyển cẩn thận hơn.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Được rồi. Tụi tui đi trước. Hai cậu cũng đừng luyện quá muộn.”
Trì Sóc liếc nhìn đồ đệ một cái, sau đó xoay người cùng Diệp Thiếu Dương trở về ký túc xá.
Đến nơi, Diệp Thiếu Dương vừa vào phòng liền tìm thức ăn cho tiểu Bạch, một bên nói: “Lúc nãy Khúc Giang nhắc tới A Ngạn là ai vậy? Có thể vồ nát đường dưới, giết Sao nhỏ tận 8 lần, hình như rất lợi hại.”
Trì Sóc nói: “ID thi đấu của A Ngạn là “YanYan”, tên đầy đủ là Nghiêm Ngạn, JG của chiến đội Hỏa Văn, rảnh rỗi thường đi solo ở server Quốc nội.”
Diệp Thiếu Dương nhớ lại nhân vật này.
Lần trước xem Hỏa Văn và Kinh Trập thi đấu, toàn bộ phong mang đều tập trung trên người Mid, JG không quá nổi bật, cho nên Diệp Thiếu Dương không để ý lắm người này. Nhưng xem tình hình thì có lẽ tuyển thủ này rất có thực lực.”
Trì Sóc tiếp tục giải thích: “Chu Gia Văn năm đó thành danh ở Quốc tế, được Hỏa Văn dùng một mức giá cực kỳ cao ký về nước. Thực tế trước khi hắn nhập đội, Hỏa Văn cũng từng có chiến thuật JG Carry và những đội hình đặc thù xoay quanh JG, thực lực của A Ngạn không hề yếu, chẳng qua sau này Chu Gia Văn đến chiến đội, Hỏa Văn bắt đầu triển khai các loại bài đánh đặc biệt, trận địa chiến, đội hình khống chế cứng, hắn bị che giấu một phần ở phía sau hào quang của tiểu Chu, nhưng vị tuyển thủ này phát huy rất ổn định.”
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc: “Hỏa Văn có được cả JG và Mid mạnh, tại sao không liên động?”
Trì Sóc nói: “Hỏa Văn cũng có đội hình liên động Mid – JG, nhưng thông thường sẽ đặt trọng tâm ở Mid, JG chỉ khống chế. Chu Gia Văn thực ra rất thích loại hình tướng một chiêu có thể miểu sát người.”
Nghĩ lại Chu Gia Văn từng dùng pháp sư Diệt Thế một chiêu hạ xuống tiễn đi một người, đối thủ không kịp tốc biến bỏ chạy, chưa giãy dụa đã bỏ mạng. Phong cách của Chu Gia Văn thiên về hung hãn, lại rất bình tĩnh, khó lòng tưởng tượng được nhân tài này chỉ mới 19 tuổi, còn rất trẻ đã là đội trưởng.
Diệp Thiếu Dương hiếu kỳ: “Ở khu thi đấu Hoa Quốc, Chu Gia Văn và Phương Chính Thanh chính là hai Mid có năng lực nhất đúng không?”
Trì Sóc nói: “Đúng. Chu Gia Văn thích loại hình pháp sư cấu rỉa từ xa, phong cách tương đối dứt khoát. Phương Chính Thanh lại chơi thuận tay pháp sư hệ triệu hoán hơn, từ từ dằn vặt con mồi tới chết, phong cách tương đối giống thợ săn rình rập con mồi. Cả hai đều chơi được pháp sư sát thủ, nhưng hai chiến đội đều không có quá nhiều bài đánh xoay quanh loại pháp sư này.”
Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn Trì Sóc, cười híp mắt hỏi: “Trì đội cảm thấy tui là loại phong cách gì?”
Trì Sóc nghĩ tới cái biểu cảm ^_^, ho nhẹ một tiếng: “Chắc là phong cách tức chết người?”
Diệp Thiếu Dương ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Khá hợp lí. Tức chết người cũng là một loại chiến thuật tâm lí.”
Trì Sóc: “...”
Tiểu Bạch đã ăn no nê, meo meo giữ lấy ống quần của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cúi người ôm nó lên, mỉm cười nói: “Trì đội ngủ ngon nha.”
Trì Sóc nhìn Diệp Thiếu Dương ôm mèo đi về hướng phòng ngủ, đáy mắt ôn hòa.
Thiếu Dương còn chưa thuần thục tất cả tướng đường giữa. Nhưng trước mắt đã tập luyện được một số, cũng đã thử cảm nhận nhịp điệu thi đấu của Trì Sóc. Thiếu Dương bình thường thích cười, thi đấu cũng thường gửi mặt cười ^_^, nhưng với tư cách là đồng đội, Trì Sóc rất rõ------ Diệp Thiếu Dương là người chơi đường giữa tỉnh táo và sắc bén nhất anh từng gặp.
Không chỉ đơn thuần chọc tức chết đối thủ.
Cậu ấy là một thanh bảo kiếm sẽ phá tan mây mù giông bão.
***
Cũng trong lúc đó, tại gaming house chiến đội Hỏa Văn.
Cả huấn luyện viên lẫn nhóm tuyển thủ đều vô cùng phấn chấn, không ai buồn ngủ.
Nghiêm Ngạn vừa kết thúc ván đấu liền nghe thấy huấn luyện viên Lê gọi: “A Ngạn, cậu qua đây nhìn.”
Nghiêm Ngạn nghi hoặc đi tới trước máy tính của Chu đội: “Có chuyện gì?”
Chu Gia Văn chỉ vào hai cái tên Sunshine và Moonlight trên màn hình, nói: “Server Quốc tế đột nhiên xuất hiện tổ hợp cao thủ này, lúc trước hai người mới ở đội của Mitchell đụng phải bọn họ, bị tổ hợp song phi của bọn họ nện bạo; hôm nay tôi cũng mới đụng xe với họ, hai người đã đổi qua chơi tổ hợp Hắc Bạch.”
Nghiêm Ngạn lập tức hứng thú, đến gần nhìn: “Tổ hợp Hắc Bạch? Đã bay màu biết bao lâu rồi?”
Huấn luyện viên Lê cảm khái nói: “Đúng, nên chúng ta mới tò mò lai lịch của họ.”
Bắt đầu phục bàn, huấn luyện viên chỉnh tốc độ phát thành 0.5.
Chu Gia Văn đang đối đầu với hai tuyển thủ đường dưới chuyên nghiệp, bởi vậy nên không chú ý quá nhiều tới thao tác của Nhật Nguyệt. Bây giờ coi lại ở góc nhìn Thượng Đế, hắn mới phát hiện, hai người bọn họ phối hợp rất ăn ý.
Huấn luyện viên Lê kinh ngạc nói: “Đợt giao tranh bọc sau này thao tác của Bạch Hồ Vương chuẩn xác đến từng chi tiết! 4 con hồ ly bao vây từ hai phía, [Ác mộng] căn bản không có cơ hội chạy thoát!”
Nghiêm Ngạn suy tư: “Cách di chuyển của họ tựa như đã thảo luận trước sẽ vây bắt Mid.”
Chu Gia Văn nói: “Hơn nữa, [Linh hồ hộ chủ] của Bạch Hồ Vương rất tinh chuẩn, dự đoán chính xác thời điểm Ninja xuất hiện, vừa hay để tiểu hồ ly đỡ thay một đợt bạo kích sát thương.”
Huấn luyện viên Lê nói: “Ninja bên đối phương hẳn là Fujita Naoya, số lượng tuyển thủ có thể tránh được sát ý của cậu ấy không nhiều đâu, nhưng ở ván này Bạch Hồ Vương đã làm được tận hai lần. Mấy cậu có để ý từ đầu tới cuối cậu ấy không hề bị JG solokill lần nào không? Lần duy nhất chết là bị vây bắt 2v1.”
Không khí trong phòng huấn luyện rơi vào trầm mặc.
Nghiêm Ngạn nhanh chóng phản ứng lại: “Từ góc độ của JG, Mid này cực kỳ cực kỳ khó giết. Khứu giác quá nhạy bén, giống như luôn phát giác được JG đang mai phục nơi nào, cảm giác như là... phản ứng bản năng một tuyển thủ lâu năm, kinh nghiệm thi đấu vô cùng phong phú, từng kinh qua vô số lần thăm hỏi của các JG đẳng cấp Thế giới.”
Người mới vì sao dễ chết? Bởi vì không đủ kinh nghiệm đối phó với các thể loại mai phục của JG, chỉ cần hơi lơ là sẽ bị vồ chết ngay.
Nhưng mà tuyển thủ chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú không như vậy, họ có thể nhận thấy nguy cơ từ những chi tiết rất nhỏ.
Khứu giác thi đấu, nghe có vẻ rất tâm linh, nhưng thực chất chính là kinh nghiệm thi đấu tạo thành phản xạ có điều kiện. Ví dụ như, đợt giao tranh mà Mid và JG liên hợp đi giết cậu ấy, trong tầm mắt của Bạch Hồ Vương không hề thấy Ninja, nhưng chỉ bởi vì Mid đối tuyến đứng hơi cao lên, cậu ấy lập tức giao tốc biến.
Chu Gia Văn khẽ cau mày: “Năng lực của người này còn đáng sợ hơn là mở góc nhìn Thượng Đế chơi game.”
Tâm tình của huấn luyện viên Lê rất phức tạp, nhìn qua Nghiêm Ngạn: “Trình độ của Hắc Lang Vương, cậu thấy thế nào?”
Nghiêm Ngạn nói rất chắc chắn: “Đẳng cấp Thế Giới.” Hắn chỉ vào hình ảnh phát lại đợt giao tranh sau cùng, “Cậu ấy coi rừng nhà người ta là hậu hoa viên nhà mình, mọi người nhìn nè, Lang Vương leo tường liên tục, chọn thời cơ cắt ngang rất xuất sắc, miểu sát xong không chỉ có thể truy sát, còn có thể lui lại bất cứ lúc nào.”
Có những JG đi bắt người trở thành “một đi không trở lại”, đánh chết đối thủ nhưng mình cũng tiêu đời.
Nhưng Moonlight mỗi lần bắt người đều không như vậy, cậu ấy để lại đường lui cho chính mình, có thể đánh cũng có thể thủ, nhanh nhẹn không thấy bóng dáng, từ xa lấy được đầu người sau đó an toàn lui thân!
Sát thủ như vậy mới là mối đe dọa lớn, bạn không biết người ta sẽ xuất hiện từ chỗ nào giết bạn, mà giết xong người này còn có thể nghênh ngang rời đi, vài giây sau lại ló đầu ra giết đồng đội của bạn.
JG có sát thương lớn, một đợt giao tranh giết 4 người, đủ để thấy rõ cậu ấy nắm thời cơ tinh chuẩn đến độ nào.
Chu Gia Văn suy tư: “Nếu như vậy, Mid Bạch Hồ Vương có khả năng là một tuyển thủ đã kinh qua gió sương lâu năm? JG Hắc Lang Vương cũng không phải người mới?”
Huấn luyện viên Lê nghi ngờ vò đầu: “Hai vị lão tướng này tổ đội ở server Quốc tế? Rốt cuộc là con nhà ai?”
Chu Gia Văn và Nghiêm Ngạn liếc mắt nhìn nhau.
Nghiêm Ngạn nói: “Nếu sau này thi đấu gặp bọn họ, Chu đội cảm thấy chúng ta có mấy phần thắng?”
Chu Gia Văn trầm mặc chốc lát, cười nói: “Không biết nữa.”
Thật sự là không biết. Đôi Mid – JG ăn ý như vậy, lại còn có năng lực bộc phát rất mạnh, vạn nhất đụng độ trên sàn đấu, không áp chế được bọn họ thì chính là phe ta tiêu đời.
Chu Gia Văn một mặt hoài nghi: “Bên châu Âu có lão tướng nào như thế à?”
***
Diệp Thiếu Dương ở kiếp trước quả thật đã từng bị các kiểu JG đẳng cấp thế giới ám sát rất nhiều lần, sớm tạo thành phản xạ có điều kiện, khó trách chiến đội Hỏa Văn phán đoán sai lầm.
Sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương sảng khoái tinh thần thức dậy, đến nhà ăn dùng bữa, sau đó mới đi vào phòng huấn luyện khởi động máy tính.
Vẫn chưa tới 8 giờ, thời gian biểu của cậu và Trì Sóc không giống tuyển thủ chút nào.
Theo lịch thì hôm nay vẫn tiếp tục luyện tổ hợp Hắc Bạch, đoạn 20 sao rank Vương giả cũng bớt được phần nào những người chơi thích hố đồng đội, nhưng ngược lại khả năng đụng độ với tuyển thủ chuyên nghiệp tăng lên, bọn họ mấy ngày gần đây đều thắng liên tiếp nhiều trận, rất nhanh đã đạt 20 sao.
Thời điểm vào ván lúc 9 giờ đã gặp phải tuyển thủ nhà nghề là một đôi AD - SP. Hai người nhiều lần xuống thăm hỏi đường dưới, giết đôi AD – SP này 3 lần.
Trong phòng huấn luyện của một chiến đội nào đó ở châu Âu, một thanh niên trẻ tuổi tức nổ phổi, vừa mắng chửi vừa gửi video cho đội trưởng.
Nửa đêm, Mitchell mới online liền nhận được một đoạn video. Bấm vào phát hiện là tổ hợp Sunshine và Moonlight đang dùng Hắc Bạch Lang Hồ đánh nổ đường dưới. Tin nhắn này được gửi đến từ chiến đội TP khu thi đấu châu Âu.
Mitchell: “???”
Sao lại vòng về chỗ tui rồi?!
Hắn lại chuyển tiếp cho Chu Gia Văn: “Bên châu Âu nói không quen biết hai người này. Người Hàn sao?”
Chu Gia Văn: “Kim Min Jun đã hỏi thăm thử trong group tuyển thủ, không ai nhận.”
Mitchell nói: “Vậy để tôi hỏi thử bên nhóm thế giới.”
Nhóm chat quốc tế của tuyển thủ game Chiến Thần đáng sợ hơn nhiều so với group của mỗi khu Hoa Quốc [Thần trong Chiến Thần]---- bởi vì nơi này tập hợp tất cả tuyển thủ đẳng cấp thế giới ở các giải đấu khác nhau, bao gồm cả những đội trưởng của các chiến đội từng đánh tới giải đấu Thế giới, mọi người có thời gian sẽ dùng tiếng Anh hơi sứt mẻ tán gẫu với nhau, bật chế độ tự động dịch nên có thể miễn cưỡng hiểu được ý của đối phương.
Trong nhóm còn có rất nhiều huấn luyện viên lén lút kết bạn riêng đợi sau này có thời gian sẽ hẹn đấu luyện. Ví dụ như Thiên Hoàn của Hoa Quốc bình thường để chuẩn bị cho giải đấu thường niên sẽ hẹn một vài chiến đội khác thi đấu, nếu là chiến đội cùng khu Hoa Quốc thì dù thắng hay thua lần sau mọi người gặp nhau trên sàn đấu nhất định chịu một số ảnh hưởng tâm lí. Thế nhưng đổi lại là khu thi đấu Bắc Mỹ, châu Âu, Hàn Quốc gì đó, thì không sao cả.
Mitchell gửi liên tục 3 video.
Đầu tiên là video phát lại của chiến đội bọn họ, tổ hợp Nhật Nguyệt sử dụng song phi.
Ván thứ hai là Chu Gia Văn, Kim Min Jun gặp tổ hợp Nhật Nguyệt đang dùng Hắc Bạch Lang Hồ.
Ván thứ ba là chiến đội châu Âu đụng xe với tổ hợp Nhật Nguyệt, bị hai người bọn họ xuất quỷ nhập thần đánh bạo, 10 phút đã vỡ đường dưới.
Mitchell lại hỏi tiếp: “Khu thi đấu nào?”
Nhóm tuyển thủ bất đắc dĩ trở thành thám tử, dồn dập hỏi thăm.
Cuối cùng, châu Âu đưa ra kết luận: “Khu vực của chúng tôi không có hai người này.”
Hàn Quốc: “Chúng tôi cũng không.”
Nhật Bản: “Chắc không phải chúng tôi đâu. 9 giờ chưa ai tỉnh ngủ cả.”
Chu Gia Văn nói: “Hẳn không phải Hoa Quốc đâu, chúng tôi cũng không ai dậy được trước 10 giờ.”
Phương Chính Thanh mới thấy video: “...?”
Cậu chắc không tiểu Chu?
Tại sao tôi lại có một loại dự cảm kỳ lạ.
Tuyển thủ khu Hoa Quốc đúng thật là không có mấy người dậy sớm.