Sau khi máy bay hạ cánh tại Seoul, nhân viên công tác của ban tổ chức đã đợi đón trước, bởi vì trong danh sách nhân viên đồng hành của khu vực Hoa Quốc không có tên của Trì Sóc, người phụ trách đón máy bay đều là dựa theo danh sách để thẩm tra đối chiếu nhân số, Trì Sóc tự giác rời đội ngũ, tỏ vẻ sẽ tự mình đặt xe qua đó.
Diệp Thiếu Dương lo lắng mà nhìn hắn hỏi: “Anh có thể nói tiếng Hàn không? Một mình anh đặt xe không có vấn đề gì chứ?”
Trì Sóc nói: “Anh sẽ lên app đặt xe trước. Em đi với mọi người tới khách sạn trước đi, anh sẽ đến sau.”
Diệp Thiếu Dương thấp giọng dặn dò: “Vậy anh chú ý an toàn nhé, nơi này dù sao cũng là nước ngoài.”
Thiếu Dương vẫn là rất quan tâm hắn, lo lắng một mình hắn ở nước ngoài xảy ra chuyện. Thật ra thì Trì Sóc cũng không phải lần đầu tiên tới Hàn Quốc, hắn rất quen thuộc với bên này.
Trên ngồi taxi tới khách sạn, Trì Sóc nhìn toà nhà cao ốc ngoài cửa xe, tâm tình rất phức tạp.
Lần trước tới Hàn Quốc đã là 6 năm trước, lúc ấy hắn vẫn nằm trong đội huấn luyện của Thiên Hoàn, vẫn chưa chính thức xuất đạo, bên Hàn Quốc có tổ chức một đợt thi đấu theo lời mời không chính thức, tiền thưởng rất cao, sư phụ để hắn đi theo cùng tới đây nhìn ngó việc đời. Đó là lần đầu tiên Trì Sóc xuất ngoại, sư phụ lo hắn đi lạc nên đã nhìn chằm chằm vào hắn.
Hiện giờ lại là hắn làm đội trưởng và sư phụ, bồi Thiếu Dương, Tiểu Tinh tới tham gia thi đấu.
Thời gian trôi qua quá nhanh, hắn đã 23 tuổi, mấy năm nay từ lúc 17 tuổi đến lúc 23 tuổi làm một tuyển thủ eSports sẽ là quãng thời gian khó quên nhất trong cuộc đời hắn.
Đặc biệt là hắn còn gặp được Diệp Thiếu Dương và cuối cùng cũng hiểu được thích một người là loại cảm giác gì.
Nghĩ đến bộ dáng lúc trên máy bay Diệp Thiếu Dương không hề phòng bị dựa vào mình ngủ, khoé miệng Trì Sóc không khỏi hơi hơi giương lên, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy tương lai xuất ngũ sẽ không có việc gì để làm. Hiện giờ có Thiếu Dương, về sau lúc xuất ngũ có thể dẫn Thiếu Dương theo đi du lịch thế giới, chỉ cần có người mình yêu bên cạnh thì làm cái gì đều sẽ không cảm thấy không thú vị.
Xe taxi rất nhanh đã đến khách sạn, xe đón sân bay phía chính phủ cũng vừa đến, Trì Sóc nhìn thấy đoàn người Diệp Thiếu Dương bọn họ đang làm thủ tục ở sảnh lớn của khách sạn, Trì Sóc tới một đài lễ tân khác làm thủ tục checkin.
Hai người ở trong đám người liếc nhau.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười nhìn về phía Trì Sóc, đúng lúc này điện thoại vang lên tiếng thông báo, cậu cúi đầu liền thấy là tin nhắn mà Trì Sóc gửi qua: “Ta ở toà B tầng 17,phòng 1703.”
Diệp Thiếu Dương trả lời: “tuyển thủ và nhân viên công tác khu vực Hoa Quốc thống nhất ở toà A tầng 22, tôi ở phòng 2219.”
Khoảng cách từ toà A đến toà B cũng rất xa.
Chỉ có điều là ở cùng một khách sạn, bất kỳ lúc nào cũng đều có thể gặp mặt.
Trì Sóc nói: “Anh mang hành lý lên trước, dàn xếp xong lại nói sau.”
Khách sạn này là khách sạn hợp tác với thi đấu thế giới theo lời mời, tuyển thủ từ tất cả các quốc gia đều sẽ ở toà A, toà B sẽ tiếp đãi khách thông thường.
Trì Sóc về phòng sắp xếp hành lý. Rất nhanh điện thoại vang lên tiếng thông báo, avt mèo trắng nhỏ khiến người cảm thấy thân thiết: “tôi đã tới phòng rồi, nhân viên công tác nói đêm nay sẽ có tiệc hoan nghênh, vấn đề cơm nước của anh giải quyết như thế nào?”
Trì Sóc nói: “Không cần phải để ý anh, anh tự mình ăn ở bên ngoài.”
Diệp Thiếu Dương nhìn câu trả lời này, nhịn không được nghĩ Trì Sóc không đi cùng đoàn đội, một tuần tiếp theo này hắn đều phải một mình ở, một mình ăn cơm...... cứ vứt hắn đơn độc một mình có vẻ không tốt lắm nhỉ?
Nhưng tuyển thủ trong lúc xuất ngoại thi đấu không cho phép tự mình rời khỏi đội ngũ, Diệp Thiếu Dương cũng không thể cùng Trì Sóc đơn độc ra ngoài ăn giống như lúc thi đấu trong nước.
Cậu có chút rối rắm, đang nghĩ ngợi có nên nhờ chủ tịch xin phép tổ ủy hội tăng thêm một phần ăn trong đoàn đội hay không liền thấy Trì Sóc lại gửi tới một tin nhắn ——
“đoàn đội của các quốc gia tới dự thi đều là báo danh sách trước, không thể tùy tiện thêm người. Lần này anh là tự nguyện xuất ngoại, không muốn gây phiền toái cho dẫn đầu và chủ tịch, cho nên phương diện ăn ở anh đều sẽ tự mình an bài tốt. Em không cần lo lắng, chuẩn bị thi đấu cho tốt là được.”
“......” Hắn sao lại giống như đã đoán được mình nghĩ gì? Sự tâm hữu linh tê kỳ quái giữa hai người có đôi khi thật sự rất khó giải thích. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy tin nhắn này, nhẹ nhàng thở ra, nói, “Vậy là tốt rồi, chú ý ăn cơm đúng giờ.”
“Ừm, anh sẽ gọi cơm của khách sạn để ăn.”
Sau khi thúc cuộc đối thoại, Diệp Thiếu Dương tới phòng tắm tắm rửa, cầm quần áo treo vào tủ quần áo, thu thập xong đã là lúc cơm tối, người dẫn đầu Lưu Tiêu gửi thông tri kêu mọi người tập hợp ở cửa thang máy cùng đi ăn cơm.
Hiện trường tiệc hoan nghênh tối này tấp nập biển người, 32 người tham gia giải cá nhân, thi đấu hai người là 16 tổ ×2 cũng là 32 người, cộng thêm người dẫn đầu của từng khu vực, BLV của phía chính phủ,..v.v.., cả một tầng đều được Ủy Hội bao trọn.
Tiệc tối cũng rất phong phú nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không thấy quá hứng thú với các loại đồ chua trên bàn. Dù sao cũng không đói bụng, cậu tùy tiện ăn một chút, MC nói tiếng Anh, tiếng Hàn hỗn loạn cậu cũng nghe không hiểu, cũng không nghe cẩn thận, dù sao những thông tin liên quan đến thi đấu thì người dẫn đầu đều sẽ gửi ở trong group.
Sau khi ăn tối xong, đột nhiên có một người con trai với mái tóc vàng chạy tới phía bọn họ chào hỏi, còn nhiệt tình mà ôm Chu Gia Văn, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa lúc bắt gặp đôi mắt màu xanh biển của người con trai.
Đối phương có một đôi mắt màu xanh biên rất xinh đẹp, mai tóc vàng xoăn xoăn, giống như một tiểu vương tử trong truyện tranh. Chu Gia Văn mỉm cười giới thiệu: “Vị này chính là Mitchell.” Sau đó nhìn về phía Mitchell nói: “Vị này chính là người mà cậu nhớ mãi không quên: Liệt Dương.”
Diệp Thiếu Dương: “......”
Không nghĩ tới Mitchell lớn lên còn rất đáng yêu, một tiểu soái ca dương quang.
Mitchell tò mò mà nhìn cậu, dùng chút tiếng Trung sứt sẹo nói: “cậu...thế mà... Omega?”
Diệp Thiếu Dương bắt chước ngữ khí của hắn nói: “cậu thế mà lại là Alpha?”
Mitchell trợn tròn đôi mắt: “tôi vốn dĩ là Alpha.”
Diệp Thiếu Dương nói: “tôi cũng vốn dĩ là Omega.”
Chu Gia Văn bất đắc dĩ đỡ trán: “tôi phiên dịch cho cậu một chút, ý của Mitchell là một tuyển thủ Omega như cậu lúc thi đấu còn hung hãn như thế, cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới.”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười gật đầu: “tôi hiểu đại khái ý của cậu ấy. Nói với cậu ấy là lần thi đấu cá nhân này tôi sẽ còn hung hãn hơn thời điểm đấu luyện với cậu ấy, nếu vừa khéo gặp phải tôi cũng không thủ hạ lưu tình với tôi.”
Chu Gia Văn đứng bên cạnh dùng tiếng Anh phiên dịch.
Tròng mắt Mitchell đều sắp rớt cả ra: “lần này tôi nhất định sẽ thắng cậu!”
Diệp Thiếu Dương nhướng mày: “được, tôi đây chờ mong cậu có thể thắng tôi.”
Mitchell căm giận mà bỏ đi, Diêu Mộc đứng bên cạnh cười: “cậu ta chạy từ thật xa tới chỉ để hạ chiến thư với Dương Dương sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đại khái là do lần trước khi huấn luyện bị tôi đơn sát nên trong lòng vẫn tức mãi không buông.”
Chu Gia Văn thấp giọng phun tào: “Người này đặc biệt mang thù, trước kia ở sever quốc tế tôi có đơn sát cậu ta vài lần, cậu ta nhất định phải giết trả, mỗi ngày đều đuổi theo tôi hẹn chiến, cuối cùng sau đánh với tôi thành chiến tích năm năm thì cậu ta mới dừng tay, tôi với cậu ta cũng coi như là không đánh không quen nhau.”
Chu Gia Văn dừng một chút, bổ sung: “Tuy rằng tính tình cậu ta rất hổ báo nhưng không có tâm tư gì xấu, trong đầu chỉ có game và game, là một người rất đơn thuần. Ừm, dùng tiếng Trung để nói thì chính là thẳng tính đi?”
Trình Tinh buột miệng thốt ra: “vậy không phải rất giống với phóng viên Triệu sao?”
Nói xong lại phát hiện một người mới như mình không nên lắm miệng, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Chu Gia Văn nói: “Tiểu Tinh nói không sai, phong cách của cậu ta quả thật giống với phóng viên Triệu, cho nên cậu ta luôn coi đường giữa như đấu sĩ mà chơi, sáp mặt chém nhau với người. Cậu ta thích nhất là pháp sư dồn sát thương và pháp sư cận chiến, pháp sư bản mệnh là [ Nhật Luân Pháp Sư ]. Kết quả...... anh hùng bản mệnh của cậu ta lại bị Liệt Dương đơn giết, cậu ta ghim Liệt Dương tới tận bây giờ.”
Diệp Thiếu Dương ho nhẹ một tiếng: “đó cũng là do lúc ấy cậu ta quá khinh địch.”
Đang nói thì bên cạnh có hai người đi qua, xung quanh có không ít tuyển thủ vây lại đi cùng bọn họ nói chuyện phiếm, hai vị tuyển thủ này tự mang hào quang giống như minh tinh lên sân khấu, giá trị nhan sắc của bọn họ cũng cực kỳ cao.
Chu Gia Văn hạ giọng: “Choi Hyuk và Park Won Seok.”
Diệp Thiếu Dương hiểu ra, quay đầu lại nhìn bọn họ thêm vài lần, tổ hợp Trung Dã trước mắt có nhân khí cao nhất Hàn Quốc, cũng được truyền thông Hàn Quốc đánh là Rừng, Mid số một thế giới, Trung Dã liên kết số một thế giới...... Thổi đến ba hoa chích choè.
Hai vị này trước mắt còn chưa đến 20 tuổi, là tuổi mà tuyển thủ có trạng thái tốt nhất, năm trước lại từng lấy qua quán quân thế giới, có chút kiêu ngạo là không thể tránh được. Diệp Thiếu Dương nhìn đến mấy tuyển thủ không có danh khí gì đi theo chào hỏi với bọn họ, hai người này đều không phản ứng chút nào, bước nhanh rời khỏi hiện trường.
Tạ Vi Vũ nhẹ giọng phun tào: “Thật đủ ngạo mạn.”
Diệp Thiếu Dương nhẹ cười một chút: “Dù sao cũng là quán quân thế giới năm ngoái.”
Tạ Vi Vũ nói: “Đáng tiếc lần này Trì đội không có dự thi, bằng không hai người các cậu trung dã liên kết, không nhất định sợ bọn họ. Số một thế giới là ai còn chưa biết đâu.”
Đúng lúc này Trình Tinh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Dương ca Dương ca, đại mỹ nữ tóc vàng bên kia có phải Winnie của khu vực Châu Âu hay không? Không có nhiều nữ tuyển thủ lắm, cô ấy đúng lúc ngồi ở bàn khu vực Châu Âu.”
Diệp Thiếu Dương nhìn theo ánh mắt của Tiểu Tinh, đúng lúc đối diện với đôi mắt màu nâu nhạt của cô nàng.
Winnie ngược lại cũng không thẹn thùng, thoải mái hào phóng mà cười cười về phái Diệp Thiếu Dương, còn vứt một cái mị nhãn tới đây. Diệp Thiếu Dương dời tầm mắt, nói: “tiểu tỷ tỷ nữ Alpha, nhóc rất quan tâm cô ấy sao?”
Trình Tinh nói: “Chính là rất xinh đẹp.”
Chu Gia Văn nói giỡn: “Tiểu Tinh thích nữ Alpha hả?”
Trình Tinh vội vàng xua xua tay: “Không có, em vẫn là thích tiểu mỹ nữ Omega nhuyễn manh đáng yêu!”
Chu Gia Văn nhịn không được cười ra tiếng: “cậu mới bao lớn? Đúng rồi, cậu đã phân hoá chưa?”
Trình Tinh đỏ bừng cả mặt: “e...em đã sớm phân hoá thành Alpha!”
Diệp Thiếu Dương thật ra trước nay không ý thức được Trình Tinh là một Alpha, ở trong mắt cậu, đây là một nhóc con còn chưa lớn. Nhưng ở thế giới ABO này, Trình Tinh quả thật là đã phân hoá, đủ tiêu chí thành niên.
Cậu nhóc đã có thể đánh dấu Omega.
Đương nhiên cậu nhóc cũng có thể ở bên nhau với một nữ Alpha?
Dù sao ở thế giới này hôn nhân là tự do, chỉ cần bạn là nhân loại, đối phương cũng là nhân loại, đừng có yêu đương vượt giống loài (??:D??) thì hai người liền có thể đăng ký kết hôn.
Diệp Thiếu Dương càng ngày càng cảm thấy ở đây thì có thấy loại hình cặp đôi như thế nào thì đều sẽ không kỳ quái.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Trì Sóc: “Anh ăn cơm xong chưa?”
Trì Sóc: “ Xong rồi. Thông báo phân tổ đã được đăng rồi đó.”
Hắn gửi cho Diệp Thiếu Dương một tấm chụp màn hình.
Diệp Thiếu Dương lúc nãy vội vàng ăn cơm, chào hỏi với các tuyển thủ, không chú ý official ưebsite Liên Minh.
Nhưng Trì Sóc vẫn luôn ở trong phòng, hắn gọi phục vụ khách sạn đưa cơm, ngồi trong phòng một bên ăn một bên đổi mới official website, sau đó gửi danh sách phân tổ cho Diệp Thiếu Dương.
Lần thi đấu cá nhân này, 32 người chia thành tổng cộng 8 tổ nhỏ từ A~H, mỗi tiểu tổ có 4 vị tuyển thủ, 2 người thắng sẽ tiến vào vòng 16 người, bắt đầu đấu từ 16 thành 8, đây là vòng cơ chế đào thải, đấu đến khi quyết ra từ giải tứ đến quán quân.
Diệp Thiếu Dương được phân ở tổ C, các tuyển thủ cùng tổ phân biệt đến từ Nhật Bản, Hàn Quốc và Bắc Mỹ.
Trình Tinh phân đến tổ H, tuyển thủ cùng tổ thình lình lại có tên Mitchell, Winnie?
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, không khỏi nhíu mày: “vận khí của Tiểu Tinh không tốt lắm, như thế nào lại đụng phải hai người này.”
Trì Sóc nói: “Không sao cả, luận bạn cùng tuyển thủ cấp thế giới là cơ hội khó có được, cho dù thắng hay thua, đánh tốt từng ván thi đấu là được. Tiểu Tinh lần này xuất ngoại vốn dĩ cũng không trông cậy vào lấy giải, tự nhóc ta cũng rõ ràng.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút, tán đồng nói: “Cũng đúng. Dù sao bốn người cuối cùng mới có thể lấy giải, thực lực của Tiểu Tinh cũng không thể vào top 4, thi đấu tổ nhỏ được phân với tuyển thủ lợi hại, với cậu ấy mà nói là chuyện tốt.”
Trì Sóc nói: “Anh đã tra được tư liệu của các tuyển thủ cùng tổ với em, 1 người là đấu sĩ, 2 người đi Rừng, sau khi em ăn cơm xong trở lại phòng thì gọi anh, đêm nay chúng đánh bắt chước đấu cờ một chút.”
Hắn vậy mà lại đang canh giữ trước máy tính để tra tư liệu trước sao? Những tuyển thủ này đó Diệp Thiếu Dương căn bản chưa từng nghe qua, muốn hiểu biết tuyển thủ ngoại quốc thì cần phải tìm kiếm số liệu tin tức từ official website, còn phải phiên dịch, Trì Sóc hiển nhiên tiêu phí không ít tâm tư mới có được tư liệu của ba vị tuyển thủ này.
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương hơi hơi ấm áp, gõ chữ nói: “Vất vả cho anh rồi.”
Trì Sóc nói: “là điều nên làm thôi. Đấu sĩ và thích khách đa phần anh đều biết chơi, có thể bồi em luyện tập một chút trước, tìm ra tiết tấu đấu cờ thích hợp nhất, cùng nhau tìm ra phương án.”
Diệp Thiếu Dương nói: “được, thời gian thi đấu là buổi chiều ngày mai, buổi tối hôm nay và buổi sáng ngày mai liền phiền toái Trì đội bồi luyện một hồi cho tôi rồi. Chờ sau khi về nước tôi sẽ mời anh đi ăn một bữa lớn ha ^_^”
Trì Sóc dứt khoát mà trả lời: “Không thành vấn đề.”