Thời gian thi đấu tranh đoạt bảo rương là 20 phút, khi Diệp Thiếu Dương trở lại điểm sống lại của đội đỏ, thời gian vừa lúc tới phút thứ 19, còn có 1 phút nữa mới tính là kết thúc.
Nhưng đội vàng và đội xanh cho dù hồi sinh chạy tới cũng không có biện pháp giết cậu.
Trên đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương viết hàng chữ màu vàng kim [ bảo rương ×85]. 5 người đội vàng và 5 người đội xanh sau khi sống lại chạy đến đứng ở cách đó không xa vây xem vị Boss cuối cùng này.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu độc chiếm 85 cái bảo rương nhưng không cách nào giết cậu, đây mới là điều bực bội nhất!
Cho dù đội vàng và đội xanh có đánh như thế nào thì số lượng bảo rương đều không thể vượt qua 85, trận này thua chắc.
Theo hình ảnh thời gian thi đấu dừng lại ở phút thứ 20, kết quả cuối cùng cũng xuất hiện ở trên màn hình lớn.
Vị trí số 1: Đội đỏ, số lượng bảo rương ×85;
Vị trí số 2: Đội vàng, số lượng bảo rương ×65;
Vị trí số 3: Đội xanh, số lượng bảo rương ×0.
Cả trận đấu tổng cộng có 160 bảo rương, mọi người vẫn chưa kịp nhặt xong một đợt bảo rương random cuối cùng, đại long của đội xanh cũng chưa giết, bởi vậy, tổng số chỉ có 150.
Đầu game đội xanh vẫn luôn dẫn đầu, kết quả sau một đợt bị đội đỏ đánh lén cuối cùng đó, bảo rương nháy mắt rớt xuống 0.
Bị cạo trọc đầu đáng thương vô cùng.
Diêu Mộc nén cười nói: “Chúc mừng đội đỏ chiến thắng trận đấu tranh đoạt bảo rương!”
Đông ca khen: “Chiến thuật của đội đỏ thật nằm ngoài dự đoán mọi người. Giai đoạn trước sau khi bị quét sạch một lần, bọn họ học cách giấu tài, không tham dự tranh đoạt bảo rương, xếp hạng nhất đếm ngược từ dưới lên, trào phúng hạ thấp bản thân.”
“Giai đoạn sau, khi đội xanh và đội vàng kịch liệt tranh đoạt bảo rương, đội đỏ vẫn luôn mang thái độ sự tình không liên quan đến mình, thẳng đến lần đại long hồi sinh cuối cùng, bọn họ nắm chắc số lượng bảo, đột nhiên đánh lén, đoàn diệt đội xanh, đoạt đi tất cả bảo rương mà đội xanh có, nháy mắt nghịch tập, xoay chuyển chiến cuộc!”
“Chúng ta cùng vỗ tay cho đội đỏ, đồng dạng cũng cảm ơn sự tham dự của đội vàng và đội xanh!”
Dưới đài vỗ tay như sấm dậy.
Diệp Thiếu Dương gỡ xuống tai nghe, đồng đội ở bên cạnh sôi nổi giơ ngón tay cái với cậu, Triệu Tân An nhịn không được vỗ đùi: “quá đẹp! Tiểu Bạch chỉ huy không tồi nha, cuối cùng tui cũng không cần phải biểu diễn nữa rồi.”
Các tuyển thủ của đội xanh và đội vàng cũng gỡ xuống tai nghe đứng lên, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Diêu Mộc nói: “mời các vị tuyển thủ trở lại sân khấu lớn.”
Mọi người một lần nữa đứng thành một hàng giữa sân khấu, 5 người đội đỏ được Diêu Mộc mời tới phía trước.
Diêu Mộc đem microphone đưa cho Diệp Thiếu Dương, phỏng vấn: “trận tranh đoạt bảo rương vừa rồi là do Dương Dương chỉ huy sao?”
Diệp Thiếu Dương đầy mặt tươi cười: “Đúng vậy.”
Diêu Mộc: “tại sao cậu lại có thể nghĩ đến loại đấu pháp đột nhiên tập kích đoạt bảo rương này vậy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Bởi vì hoàn cảnh đầu game của chúng tôi không được tốt, số lượng bảo rương bị dẫn trước quá nhiều, từng bước từng bước đi nhặt mà nói khẳng định không thể thắng, chỉ có thể đánh cược một phen. Thời điểm cuối cùng giết đi Boss chúng tôi liền sẽ biến thành Boss.”
Diêu Mộc một bên vỗ tay một bên nói: “Loại sách lược này quả thật hữu hiệu! Chúc mừng đội đỏ có được thắng lợi của toàn minh tinh vòng thứ nhất, chúng tôi có chuẩn bị một ít phần thưởng dành cho người thắng cuộc!”
Staff nâng phần thưởng tiến vào sân khấu lớn.
Phần thưởng của đội ngũ chiến thắng ở vòng thứ nhất là goods mới ra mắt của mùa giải S10 - gối ôm [ Sứ Giả Rừng Rậm ].
Gối ôm in hình tiểu cô nương ngựa 2 đuôi, mặc trang phục váy bánh kem màu xanh lục, là SP có năng lực trị liệu mạnh nhất trong trò chơi, anh hùng này rất được hoan nghênh, % ra sân cũng cực kỳ cao cao.
Diệp Thiếu Dương nhận lấy gối ôm cẩn thận quan sát một chút, cái gối ôm này lông xù xù, chất liệu khá tốt, xúc cảm khi sờ lên rất mềm mại, không bằng mang về cho mèo nhỏ nhà mình gối đầu?
Tiểu Bạch khẳng định rất thích ngủ ở trên cái gối này.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Diệp Thiếu Dương giương lên một nụ cười tươi, đem gối ôm gắt gao ôm vào trong ngực.
Diêu Mộc nói: “tiếp theo đây, chúng ta cùng tiến vào phân đoạn trừng phạt vạn người chờ mong. Tôi sẽ đọc quy tắc của phân đoạn trừng phạt một chút. Đội đỏ là bên thắng, có tư cách trừng phạt bất kỳ tuyển thủ nào của đội vàng và đội xanh. Đội xanh và đội vàng là bên thua, cần phải thỏa mãn tất cả điều kiện mà đội đỏ đưa ra.”
Triệu Tân An nghe đến đây, kích động nói: “tui có thể báo thù, ha ha ha.”
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: “cậu muốn tìm ai báo thù?”
Triệu Tân An: “Đương nhiên là tỷ tỷ của tui! Từ nhỏ tới lớn tui đều bị chị ấy ức hiếp, toàn minh tinh nắm ngoái tui thua, cũng là chị ấy chỉ định tui tới nhảy, lần này tui có thể chỉ định chị ấy nha. Hắc hắc hắc, đúng lúc có lý do quang minh chính trả thủ chị ấy rùiii.”
Âm thanh của Mộc Mộc truyền tới bên tai: “Như vậy, tiếp theo đây mời các đội viên của đội đỏ sử dụng quyền trừng phạt của bản thân nào! Chú ý, chỉ có thể sử dụng với một người duy nhất thôi nhé.”
Đông ca quay đầu nhìn về phía 5 người đội đỏ: “mọi người ai tới trước nào?”
Mắt thấy Triệu Tân An gấp không chờ nổi, Diệp Thiếu Dương liền chủ động nói: “Phóng viên Triệu tới trước đi.”
Triệu Tân An cũng không từ chối, tiến lên một bước, hưng phấn mà nói: “tôi chỉ định Triệu Tân Bình của đội xanh!”
Triệu Tân Bình mặt không biểu tình mà đứng ra, lạnh lùng liếc em trai mình một cái.
...... Ánh mắt kia rất có sát khí.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy sau khi trở về đoán không chừng Tiểu Triệu sẽ bị thu thập, cậu yên lặng từ đáy lòng châm một cây nến cho Tiểu Triệu.
Triệu Tân An nói: “ chị gái, năm trước chị yêu cầu em nhảy, năm nay không bằng chị cũng tới nhảy một đoạn đi!”
Triệu Tân Bình nhướng mày: “nhảy?”
Triệu Tân An: “Không sai!”
Dưới đài vang lên một trận hét chói tai.
Diêu Mộc cũng chờ mong mà nhìn về phía Triệu Tân Bình: “Tân Bình tỷ sẽ nhảy sao?”
Triệu Tân Bình đi đến giữa sân khấu, nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của người thắng, nếu Tiểu Triệu điểm danh để tôi tới vậy tôi liền tùy tiện nhảy một đoạn đi.” Cô nàng một bên nói một bên nâng tóc lên tuỳ ý buộc đuôi ngựa ở phía sai, hướng về phía nhân viên công tác ở dưới đài gật đầu nói: “Phiền thầy phối nhạc tới chọn nhạc, cảm ơn.”
Hiện trường rất nhanh đã vang lên âm nhạc có tiết tấu cực mạnh. Triệu Tân Bình đi đến giữa sân khấu, sau khi dừng hình 2 giây, nàng tìm đúng tiết tấu, thân thể lập tức bắt đầu nhảy theo âm nhạc.
Cô nàng nhảy rất tùy tính, tư thế vũ đạo dứt khoát lưu loát, hai tay, hai chân, mỗi khớp xương trên thân thể dường như đều được cô khống chế hoàn toàn, một đoạn Street Dance nhảy tới gần như là chuyên nghiệp.
Dưới đài vang lên tiếng hét chói tai, trong đó phá ra âm thanh hỗn loạn “chị ơi cưới em nè!”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy đoạn vũ đạo này của Triệu Tân Bình rất ra gì, động tác vừa cool vừa soái, sức bật mười phần, khí thế cường đại, không hổ là tiểu tỷ tỷ nữ Alpha.
【 tỷ tỷ soái quá đi, người muốn gả cho Triệu tỷ tới đây xếp hàng trước nha】
【 tui vẫn luôn là fan não tàn của Triệu tỷ tỷ, ta chỉ muốn sinh cho tỷ tỷ một đội tuyển eSports ~】
【 Năm ngoái Tiểu Triệu nhảy một đoạn, Weibo rớt 10 vạn fans; hôm nay Triệu tỷ nhảy một đoạn, Weibo tăng 10 vạn fans? Ha ha ha, đây chính là chênh lệch! 】
【 cùng là họ Triệu sao lại chênh lệch lớn như vậy a? 】
【 Vẻ mặt mộng bức của Tiểu Triệu cười chết tui rùi, đại khái cậu ấy cũng không nghĩ tới chị của cậu ấy còn biết nhảy ha? 】
Triệu Tân An lúc này quả thật đang trong trạng thái mê man mơ hồ.
Vốn dĩ định chỉnh chị ấy một chút, kết quả ngược lại lại giúp chị ấy kéo nhân khí?!
Triệu Tân An thấp giọng phun tào: “chị ấy học nhảy từ khi nào vậy? Chị ấy còn gạt tui bao nhiêu việc vậy a!”
Bên cạnh, Tạ Vi Vũ nhỏ giọng hỏi: “Dương Dương, cậu đã nghĩ xong muốn trừng phạt ai chưa?”
Diệp Thiếu Dương nhớ tới chiều nay lúc trên xe, Khúc Giang từng nói Trì Sóc hát rất êm tai, trong lòng cậu sớm đã có chủ ý, tiến đến bên tại Tạ Vi Vũ nói: “tôi chọn Trì Sóc.”
Tạ Vi Vũ rất rối rắm: “tôi thì phải làm sao bây giờ? có thể từ bỏ trừng phạt không?”
Diệp Thiếu Dương kiến nghị: “cậu chọn Từ đội không phải tốt rồi sao?”
Tạ Vi Vũ nói: “tôi không biết hắn có thể hát nhảy hay không, để hắn ra hình như không tốt lắm?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không việc gì, toàn minh tinh chính là giải trí, Từ đội là người hào sảng như vậy, khẳng định sẽ không giận cậu. Cậu với hắn cùng đội, để hắn tới đi.”
Nếu Diệp Thiếu Dương ở đội xanh hoặc đội vàng, Tạ Vi Vũ khẳng định sẽ để Diệp Thiếu Dương tới biểu diễn, dù sao hai người bọn họ lén lút có quan hệ tốt, hắn cũng biết Dương Dương tâm đại, sẽ không để ý mấy điều này.
Nhưng Từ đội? Tạ Vi Vũ vẫn là có chút do dự, dù sao cũng là tuyển thủ mà mình rất kính trọng.
Chẳng qua, hắn quả thật không thân với người từ chiến đội khác, chỉ có thể căng da đầu tới tìm Từ Trác.
Âm thanh kích động của người chủ trì lại lần nữa vang lên: “Triệu đội là khi còn nhỏ có học qua vũ đạo sao?”
Triệu Tân Bình nói: “chưa học qua lớp chuyên nghiệp, khoảng thời gian trước vì tập thể hình nên đã tuỳ tiện nhảy theo video.”
Diêu Mộc mở to hai mắt: “Tùy tiện luyện một chút là có thể nhảy tốt như vậy sao?”
Đông ca cảm khái: “Đại khái đây là thiên phú đi!”
Diêu Mộc cười nói: “Cảm ơn Triệu đội trưởng mang tới cho chúng ta một màn vũ đạo xuất sắc!”
Hiện trường vỗ tay như sấm dậy, Triệu Tân Bình lễ phép mà cúi chào về phía khán giả, xoay người trở lại đội xanh.
Đông ca theo sát nói: “tiếp theo đây mời đội đỏ tiếp tục sử dụng quyền trừng phạt.”
Diêu Mộc kiến nói: “Ai là người tiếp theo nào?”
Tạ Vi Vũ bị Diệp Thiếu Dương đẩy ra. Vị Beta này tính cách hướng nội, khi đối mặt màn ảnh cứ luôn nhịn không được thẹn thùng, còn chưa nói gì mặt đã hơi hơi đỏ trước rồi.
Đông ca nhịn không được trêu chọc: “cũng không phải cậu nhận trừng phạt. Tiểu Vũ đừng khẩn trương, cậu muốn chỉ định ai nào?”
Tạ Vi Vũ nhận microphone, lắp bắp nói: “Vậy chỉ định Từ...Từ ca đi.”
Diêu Mộc ngẩn người, phản ứng lại người trong lời hắn nói là ai liền quay đầu nhìn về phía đội vàng: “Mời Từ đội!”
Từ Trác đi tới, bất đắc dĩ nói: “cậu muốn tôi biểu diễn cái gì? Hát nhảy tôi thật sự không biết.”
Tạ Vi Vũ rối rắm mà nghĩ nghĩ, mới nói: “không bằng anh tới COS động tác của [ Công Phu Đại Sư ] một chút?”
Từ Trác: “......”
Hiện trường vang lên một trận cười lớn.
Công Phu Đại Sư là một anh hùng rất khó thao tác trong trò chơi, cũng anh hùng bản mệnh của Từ Trác. Thời điểm anh hùng này tốc biến áp sát hàng phía sau có sức bùng nổ tương đối cao, động tác của vị anh hùng này trong game cũng rất soái khí.
Tiếng hoan hô vang lên toàn trường, hai nhân viên công tác cầm một bộ quần áo đi tới sân khấu lớn.
Từ Trác cạn lời: “Tổ đạo cụ của mấy người chuẩn bị còn rất đầy đủ a? Quần áo cosplay đều có sẵn?”
Diêu Mộc mỉm cười nói: “Đó là đương nhiên. Từ đội mặc quần áo vào biểu diễn sẽ càng thật hơn một chút.”
Vì thế, Từ Trác bất đắc dĩ mà tròng lên một thân chiến bào [ Công Phu Đại Sư ], thuận tay nhận lấy đại đao chói lọi mà nhân viên công tác đưa cho hắn. Âm nhạc trong game phát ra, giọng nói của [ Công Phu Đại Sư ] rõ ràng mà vang lên giữa hiện trường toàn minh tinh.
“Toàn thiên hạ không ai có thể đỡ được đao của ta.”
Vừa dứt lời, Từ Trác liền khiêng đại đao lên, bắt chước động tác phách chém của [ Công Phu Đại Sư ] trong trò chơi, hắn còn đột nhiên nhảy tới phía trước 1 mét, còn chú thích nói: “giả bộ tôi đang dùng tốc biến.”
Kết quả cái “ tốc biến bằng người” này của hắn vừa dùng, mũ trên đầu trực tiếp rớt.
Khán giả ở hiện trường sắp cười chết, Tạ Vi Vũ cũng bị hắn chọc đến cười ra tiếng. Từ Trác nhanh chóng khom lưng nhặt mũ lên đội lại, đại đao trong tay hoành phách chém lung tung, bộ chiêu thức liên tiếp thật ra mười phần soái khí.
Hiển nhiên, hắn nắm trong lòng bàn tay tất cả động tác của vị anh hùng này.
Sau khi kết thức một đoạn biểu diễn, Từ Trác thay quần áo, nhìn về phía Tạ Vi Vũ: “tôi đây là tính thông qua chưa?”
Tạ Vi Vũ nghiêm túc gật đầu: “Diễn rất tốt!”
Khán giả cũng vì màn biểu diễn không màng hình tượng của Từ đội mà nhiệt liệt vỗ tay.
Đến phiên Tạ Viễn, Tạ Viễn không chút do dự điểm danh: “Phương đội đến đây đi.”
Phương Chính Thanh đi đến giữa sân khấu, đỡ mắt kính nói: “Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thủ hạ lưu tình.”
( ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy: 抬头不见低头见: thường xuyên phải gặp nhau)
Tạ Viễn cười tủm tỉm nói: “Phân đoạn trừng phạt yêu cầu biểu diễn tài nghệ, cậu có tài nghệ gì vậy? Có thể tự tiến cử một chút nha.”
Phương Chính Thanh nói: “biết nuôi mèo có tính là tài nghệ không?”
Tạ Viễn nói: “mèo của cậu hôm nay không có ở đây, ngươi muốn biểu diễn tài nghệ nuôi mèo kiểu gì?”
Phương Chính Thanh tự hỏi một lát, nói: “tôi có thể học tiếng mèo kêu.”
Tạ Viễn nhìn về phía khán giả: “Phương đội nói hắn muốn học tiếng mèo kêu, mọi người đồng ý không?”
Người xem ở hiện trường cùng hô lớn: “Đồng ý!”
Phương Chính Thanh mỉm cười nhận lấy microphone, bắt đầu học tiếng mèo Ragdoll kêu.
“Miao miao...... miao ô......”
Âm thanh mèo sữa nhỏ mềm mềm đáng yêu phát ra từ trong miệng Phương Chính Thanh, người xem ở hiện trường đều sợ ngây người.
Đây là Alpha?
Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh cố nén ý cười, không nghĩ tới tiếng kêu của mèo nhà Phương đội lại giống với tiếng kêu của tiểu bạch nhà cậu, nghe giống như bạn nhỏ đang làm nũng.
Thật là làm khó Phương Chính Thanh, nghiêm trang mà phát ra loại âm thanh này.
【 Con sen của Liên Minh, trình độ ngôn ngữ loài mèo đã đạt tới cấp 10? 】
【 Phương Chính Thanh vậy mà lại biết kêu tiếng mèo làm nũng, trời đất ơi, tam quan của tui nát tươm rùi ~】
【 đừng kêu nữa, đi mua đồ hộp cho anh ngay đâyyyy 】
【 một Alpha kêu đến mất hồn như thế, tui hoài nghi hắn là bị linh hồn khác xuyên vào 】
【 đây cũng coi là biểu diễn tài nghệ? Tui thấy tui cũng có thể, tui có thể học chó kêu [ đầu chó.jpg]】
【 Viên Viên giữ chút mặt mũi cho hắn mà thôi, nếu không để Phương Chính Thanh tới hát, hắn có thể hát chạy 50 vạn fans 】
【 Phương Chính Thanh là tone điếc sao? 】
【 hắn là tìm không ra tone, không nhớ được từ, có thể đem mỗi một bài hát hát thành một ca khúc tự sáng tác độc nhất vô nhị ~】
Trong phòng phát sóng trực tiếp khi cư dân mạng đang trêu chọc, âm thanh mèo kêu tẩy não của Phương Chính Thanh cuối cùng kết thúc.
Diêu Mộc dở khóc dở cười mà vỗ tay cho hắn, cũng không làm khó hắn, thả hắn trở về.
Đội đỏ còn Trần Khiêm Hoa và Diệp Thiếu Dương chưa sử dụng quyền trừng phạt.
Diệp Thiếu Dương để Trần Khiêm Hoa trước tới, Băng Hồn chiến đội năm nay chỉ có Trần Khiêm Hoa tiến vào toàn minh tinh, hắn không thể lôi đồng đội ra nhận trừng phạt, do dự một lát, mỉm cười nói: “Ta chọn Sean đi, để bạn bè quốc tế cũng tới tham dự một chút.”
Sean không nghĩ sẽ đột nhiên bị người khác điểm danh, mang vẻ mặt ngốc lăng mà đi ra, chỉ vào mũi của mình: “tôi? Tôi chẳng biết chút tài nghệ nào khác, hát và nhảy đều không được a. Tôi có thể đọc cho mọi người một đoạn khẩu lệnh có được không? Vừa mới học.”
Trần Khiêm Hoa nói: “Có thể.”
Sean cầm lấy microphone, hắng giọng, sau đó bắt đầu nghiêm trang đọc khẩu lệnh: “Bốn là bốn, mười là mười, mười bốn là mười bốn, 40 là 40, không thể đem chữ bốn nói thành mười, không thể đem chữ mười nói thành bốn......”
( 四是四。十是十,十四是十四,四十是四十,四十四是四十四。
Pinyin: sì shì sì. shí shì shí, shí sì shì shí sì, sì shí shì sì shí, sì shí sì shì sì shí sì.)
Phần đầu còn có thể phân rõ, thời điểm đọc đến câu thứ hai, chính hắn cũng lạc vào hôn mê. 'Bốn', 'mười', 'là' ở trong miệng lung tung rối loạn, đầu lưỡi gần như đều cuốn lại thành một đoàn.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp sắp cười chết.
【 Sean ngay tại chỗ biểu diễn cho chúng ta một cái: Vỡ ra 】
【 bốn với mười, ngây ngốc phân không rõ, đây khẳng định là Tiểu Triệu dạy hắn 】
【 Sean, đầu lưỡi của cậu có khỏe không? Không cần làm khó đầu lưỡi bản thân đâu 】
【 niệm tốt đấy, lần sau đừng niệm nữa】
Sean cũng biết mình đọc sai vài lần, gãi đầu nói: “tôi đã tận lực rồi.”
Diêu Mộc chủ động giải vây nói: “Tiếng Trung của Sean nói ra cũng đã đủ tốt, chúng ta cùng vỗ tay cho nỗ lực học tiếng Trung của Sean nào!”
Sean khom lưng hướng dưới khán đài, nhanh chóng lui về.
Đội đỏ chỉ còn lại Diệp Thiếu Dương chưa sử dụng quyền trừng phạt, Diêu Mộc đem microphone đưa cho cậu, hỏi: “Liệt Dương, đến phiên cậu, người cậu muốn trừng phạt là ai đây?”
Diệp Thiếu Dương nhìn về phía đội xanh, không chút do dự: “Trì đội đi.”
Trì Sóc cũng không ngoài ý muốn, biểu tình khi đi đến sân khấu cũng cực kỳ bình tĩnh.
Diệp Thiếu Dương nói: “Hát một bài cho mọi người nghe thì thế nào, nghe nói Trì đội hát rất dễ nghe?”
Trì Sóc trầm mặc một chút, gật đầu nói: “được.”
Diêu Mộc chủ động hỏi: “Trì đội muốn hát bài gì nào?”
Trì Sóc nói: “《 Không Thể Thay Thế 》, phiền lão sư phát một chút nhạc đệm.”
Lão sư âm nhạc tại hiện trường rất nhanh liền tìm thấy nhạc đêm của bài hát này.
Hiệu quả âm thanh của hiện trường toàn minh tinh khá tốt, dù sao cũng là địa điểm tổ chức trận chung kết, thiết bị đều là loại xịn nhất.
Bài hát 《 Không Thể Thay Thế 》 Trì Sóc muốn hát này Diệp Thiếu Dương cũng chưa từng nghe qua, sau khi cậu xuyên đến thế giới này, đa số thời gian đều ở chiến đội huấn luyện, không quá chú ý mấy ca khúc hot và phim ảnh trên mạng.
Nhưng từ tiết tấu để phán đoán, hẳn không phải là ca khúc ở thế giới cũ.
Đây là lần đầu tiên cậu được nghe Trì Sóc ca hát, Diệp Thiếu Dương tràn đầy chờ mong mà nhìn về phía Trì Sóc.
Trì Sóc cầm microphone đứng ở giữa sân khấu, xung quanh toàn bộ đều tối sầm, ánh đèn sân khấu chiếu lên trên người hắn, như thể mạ lên thân thể hắn một vầng sáng nhu hoà.
Khúc nhạc dạo nhẹ nhàng, là tiếng dương cầm cực kỳ dễ nghe, tươi mát, linh hoạt kỳ ảo, chờ khúc nhạc dạo kết thúc, âm thanh trầm thấp của Trì Sóc chậm rãi thiết nhập, xuyên qua microphone phóng đại lướt qua bên tai khán giả tại hiện trường.
Ngày đó lần đầu gặp em
Ánh mặt trời chói mắt
Nụ cười của em sưởi ấm cả thế giới
Con tim anh đang vì em mà đập mạnh
......
Cuối cùng anh phát hiện
Có em bên cạnh
Mỗi ngày trời đều như đang nắng
......
Cho dù thời gian trôi qua, dung nhan già đi
Sâu trong lòng anh
Em là vĩnh viễn không thể thay thế
Âm thanh của Trì Sóc vốn là giọng nam thiên về lãnh đạm, nhưng hôm nay, thời điểm hắn hát lên, biểu tình thực ôn nhu, thanh âm cố tình đè thấp, như là đang nhẹ nhàng ái nhân kề bên tai nói ra tiếng lòng của bản thân.
Không chút lãnh đạm, ngược lại lại lộ ra một loại ôn nhu đánh thẳng vào tim người.
Thời điểm hát đến đoạn “sâu trong lòng anh, em là vĩnh viễn không thể thay thế”, ánh mắt Trì Sóc đột nhiên cố ý vô tình mà nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đứng ở bên cạnh, khoảng cách còn gần hơn cả camera, cái liếc mắt kia của Trì Sóc chỉ không đến 1 giây, ngắn ngủi đến gần như không thể bắt giữ.
Từ góc độ của khán giả tới xem, Trì Sóc chỉ là nhìn về phía máy quay phim. Bởi vì nhìn về camera, thứ màn hình phát sóng trực tiếp ghi được cũng là khuôn mặt của Trì Sóc.
Không có ai biết, Diệp Thiếu Dương trùng hợp đứng ở trong bóng tối tại phía sân khấu đó.
Ánh mắt hai người từ xa chạm phải nhau.
Trái tim Diệp Thiếu Dương như là bị cái gì dùng sức gõ một chút, bỗng nhiên run lên.
Làm một tuyển thủ test thiên phú được đánh giá hạng S, năng lực nắm giữ động thái của Diệp Thiếu Dương cực kỳ xuất sắc, tuy rằng chỉ nhìn nhau không đến 1 giây, nhưng trong một cái chớp mắt kia, Diệp Thiếu Dương xác định, Trì Sóc chính là đang nhìn cậu.
Là trùng hợp sao?
Vừa lúc hát đến đoạn “em là vĩnh viễn không thể thay thế” lại nhìn về phía cậu?
Trì Sóc vì sao lại đột nhiên nhìn cậu vậy?
Tiếp theo đó, Trì Sóc hát cái gì, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không nghe rõ.
Trong đầu cậu lặp đi lặp lại tiếng vọng câu “sâu trong lòng anh, em là vĩnh viễn không thể thay thế” của Trì Sóc.
So với loại tình ca nói thẳng ra “anh yêu em”, ca từ của bài hát 《 Không Thể Thay Thế 》 này thật ra miêu tả tương đối mịt mờ, viết ra một mối tình chớm nở thời thiếu niên vừa ngây thơ lại thuần túy.
Trì Sóc hát rất êm tai, quả thực là đánh thẳng vào tim người.
Diệp Thiếu Dương nghe thấy âm thanh trái tim mình kịch liệt nhảy lên. Cậu cứng đờ người ở đó, trong đầu như một cuộn chỉ rối.
Trì Sóc chắc sẽ không phải là thích cậu chứ? Cậu vẫn luôn coi Trì Sóc là chiến hữu, huynh đệ. Tuy rằng bởi vì nguyên nhân thuốc ức chế nên Trì Sóc đã từng đánh dấu cậu vài lần, nhưng đó là bất đắc dĩ.
Lúc ấy dưới loại tình huống này, bên cạnh chỉ có Trì Sóc là một Alpha có thể tín nhiệm, cậu nhờ Trì Sóc hỗ trợ, Trì Sóc xuất phát từ việc suy xét cho chiến đội, miễn cưỡng mà đánh dấu cậu.
Diệp Thiếu Dương biết cách làm của bản thân mình rất tra, để Trì đội và hắn xảy ra quan hệ thân mật, nhưng cậu cũng không phải cố ý, thể chất của cậu dị ứng với thuốc ức chế không còn cách nào khác a, huống chi lúc ấy cậu căn bản không hiểu ý nghĩa của đánh dấu!
Khoảng thời gian trước hai người đã nói rõ, tất cả đều lấy thi đấu làm trọng.
Trì đội không phải là do đánh dấu cậu một chút nên động tâm với cậu chứ? Không thể nào!
Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng đau đầu.
Có lẽ chỉ là do mình suy nghĩ nhiều? Lúc hát liếc cậu một cái cũng không đại biểu cho điều gì ha?
Toàn bộ người xem ở hiện trường lặng ngắt như tờ, âm thanh của Trì Sóc bị microphone phóng đại tới vô hạn.
Ca từ rõ ràng chậm rãi chảy ở bên tai khán giả.
“Cho dù thời gian trôi qua, dung nhan già đi
Sâu trong lòng anh
Em là vĩnh viễn không thể thay thế”
Phần điệp khúc này lặp lại vài lần.
Âm điệu của bài hát này vốn là ôn hòa thư hoãn, cũng không khó hát, Trì Sóc từ đầu tới đuôi hát thật sự nghiêm túc, không lệch tone, hô hấp cũng không loạn chút nào, gần như có thể so được với hiện trường buổi biểu diễn của ca sĩ chuyên nghiệp.
Thẳng đến khi bài hát kết thúc, khán giả dưới đài cuối cùng cũng phản ứng lại.
Hiện trường vang lên tiếng hét chói tai và tiếng vỗ tay rầm rộ.
Diệp Thiếu Dương lấy lại tinh thần, nhanh chóng “ tốc biến”, chờ một khắc ánh đèn sáng lên trên sân khấu lớn kia, cậu đã chạy tới giữa Tạ Vi Vũ và Trần Khiêm Hoa, ra vẻ trấn định mà đứng thẳng thân thể, cùng nhau vỗ tay.
Diêu Mộc kích động nói: “Cảm ơn Trì đội mang đến này bài hát 《 Không Thể Thay Thế 》cho chúng ta! Không nghĩ tới Trì đội thâm tàng bất lộ, ca hát vậy mà lại dễ nghe như vậy?”
Đông ca đùa nói: “Không suy xét đi làm ca sĩ sao?”
Trì Sóc nói: “Ca hát là khi nhỏ học với mẹ, thứ tôi thích nhất vẫn là eSports. Trước nay chưa từng suy xét làm ca sĩ, với chút trình độ này của tôi, đặt ở trước mặt ca sĩ chuyên nghiệp căn bản là không đủ xem.”
Diêu Mộc hiếu kỳ nói: “bài 《 Không Thể Thay Thế 》 là hát cho người chỉ định sao?”
Trì Sóc bình tĩnh mà nói: “Chỉ là tùy tiện, những bài tôi biết hát, vốn dĩ không nhiều lắm.”
Đông ca nói: “được rồi, lại lần nữa vỗ tay dành cho Trì đội nào!”
Dưới đài vỗ tay như sấm dậy, cmt trong phòng phát sóng trực tiếp đều phủ kín ——
【 hát hay quá đi, lần sau lại hát tiếp nhé! 】
【 tôi đã tách ra một đoạn này làm chuông điện thoại rùi 】
【 có gì nói đó, Trì Sóc hát thật sự rất dễ nghe, hát live không lệch tone không dễ a 】
【 phân đoạn trừng phạt hôm nay, Triệu tỷ tỷ dance mở màn, Trì đội hát kết thúc, đoạn giữa là phụ trách khôi hài? 】
【 tuyển thủ eSports đảm đương tài nghệ là Triệu Tân Bình, Trì Sóc! 】
【 thực ra tui rất chờ mong Dương Dương biểu diễn tài nghệ a ~】
Mà lúc này, # Nhật Nguyệt Đồng Huy # khu siêu thoại, các fan cắn đường của CP đến điên rồi.
【 bài này Trì đội rõ ràng là hát cho Dương Dương đi? 】
【 không thể thay thế, địa vị của Dương Dương ở trong lòng Trì đội chính là không thể thay thế! 】
【 hắn không tiện công khai nói đây là hát cho Liệt Dương, nhưng tui cảm thấy rất rõ ràng, cái cần hiểu thì đều hiểu 】
【 Dương Dương đầu gỗ này, đã hiểu chưa vậy a? 】
Dương Dượng bị các fan CP gọi là “Đầu gỗ” lúc này đang đứng ở giữa Tạ Vi Vũ và Trần Khiêm Hoa, nét mặt tươi cười, dùng sức mà vỗ tay.
Trì Sóc trở lại đội xanh, xoay người nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, lại phát hiện Dương Dương đang tránh né ánh mắt của hắn.
Vừa rồi khi hát đến đoạn cao trào của bài hát này, hắn theo bản năng mà nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, tuy rằng xung quanh sân khấu là một mảnh bóng đêm, nhưng hắn biết Diệp Thiếu Dương đang ở nơi đó.
Ánh mắt của hai người người giao hội, Trì Sóc đứng ở dưới đèn truy quang, Diệp Thiếu Dương đứng ở bên trong bóng đêm, nhưng bọn họ quả thật có thể nhìn thấy nhau. Nếu không phải xung quanh có nhiều tuyển thủ và người xem như vậy, Trì Sóc rất muốn tiến lên gắt gao mà ôm lấy người kia.
Nhưng Trì Sóc cũng không làm như vậy, hắn nhanh chóng khống chế tốt cảm xúc, cũng dời tầm mắt.
Diêu Mộc hỏi hắn bài hát này có phải hát cho người chỉ định hay không?
Đương nhiên chính là hát cho Thiếu Dương nghe. Nhưng hắn không thể nói thẳng. Hắn dùng “Tùy tiện bài” nói cho có lệ, miễn cho truyền thông viết loạn. Nếu không đội xã giao của Thiên Hoàn phải chết vì đau đầu, sư phụ cũng sẽ mắng hắn không hiểu chuyện.
Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm công khai.
Một ngày nào đó hắn sẽ tự mình đem điều trong lòng nói nói cho Diệp Thiếu Dương nghe ——
Em là của anh, không thể thay thế.
Cũng là tình yêu mà anh đã nhận định, muốn chung sống cả đời.