Hai lần đánh dấu trước kia, Diệp Thiếu Dương không có một chút tâm lý chướng ngại gì cả. Chỉ là cắn một ngụm mà thôi, cậu rất nhẹ nhàng mà tiếp nhận, lúc bị cắn còn rất thoải mái, cắn xong còn có thể cười nói cảm ơn với Trì Sóc.
Nhưng hiện giờ, chỉ cần Trì Sóc tới gần cổ trong đầu cậu liền sẽ tự động não bổ ra hình ảnh hai người đánh máy bay cho nhau. Diệp Thiếu Dương chẳng những toàn mặt đỏ bừng mà thân thể cũng có chút cứng đờ.
Trì Sóc phát hiện ra cậu đang khẩn trương, liền nhẹ nhàng đè lại bờ vai của cậu, thấp giọng trấn an nói: “Đừng lo lắng, trước kia không phải từng đánh dấu qua hai lần rồi sao? Anh sẽ không làm em đau đâu.”
Diệp Thiếu Dương: “......”
Người anh em à đừng nói nữa! Càng nói càng làm người cảm thấy thẹn.
Bây giờ mà dừng lại, ngày mai lại phải mở miệng kêu Trì Sóc đánh dấu? Như vậy lại càng thêm xấu hổ.
Dù sao hiện tại tên đã trên dây, không thể không bắn, cậu lại dần lui đầu về.
Diệp Thiếu Dương thở sâu, thầm nghĩ: Lão tử không quản nữa, nhanh đến đi! Một lần đánh dấu có tác dụng trong vài tháng, lần này cắn xong coi như cái gì cũng chưa phát sinh.
Cậu xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Trì Sóc,cúi đầu nhanh chóng xé xuống miếng ngăn tin tức tố ở cổ.
Lỗ tai Diệp Thiếu Dương toàn bộ đều hồng lên, làn da sau cổ cũng bởi vì khi xé miếng dán dùng sức quá mạnh mà hơi hơi phiếm hồng, cả người đều giống như bị nướng chín.
Hình ảnh Thiếu Dương thẹn thùng nhìn qua phá lệ mê người.
Tâm Trì Sóc có chút động, chủ động tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên sau cổ Diệp Thiếu Dương.
Đôi môi nóng rực của Alpha thân mật dán lên, cảm xúc chân thật, rõ ràng truyền lên não.
Toàn thân Diệp Thiếu Dương đột nhiên run lên ——chướng ngại tâm lý thật khó khắc phục! Môi Trì Sóc là ở phía sau cổ cậu nhưng trong đầu cậu lại tự động thay đổi thành vị trí khác, cả người đều muốn tê rần.
Lần thứ ba đánh dấu Trì Sóc đã có kinh nghiệm, rất nhanh đã tìm được tuyến thể sau cổ Diệp Thiếu Dương, đang muốn dùng sức cắn xuống, kết quả Diệp Thiếu Dương đột nhiên trốn sang bên cạnh, Trì Sóc không cắn được.
Trong đầu Trì Sóc chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi: “Em...... Trốn cái gì?”
Diệp Thiếu Dương âm thanh phát run: “tôi.. tôi lại điều chỉnh một chút.”
Trì Sóc: “......”
Số lần điều chỉnh của em hôm nay có chút nhiều đi? Hai lần trước cũng không thấy em phải điều chỉnh?
Tâm tình Diệp Thiếu Dương vô cùng rối rắm. Không thể lại não bổ lung tung. Coi như chỉ là cắn cổ một ngụm vô cùng đơn giản chứ không có gì khác cả. Cậu hít sâu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đến đây đi.”
Trì Sóc nói: “Nếu là thân thể không thoải mái thì thể sang ngày khác bổ sung lại cũng được.”
Diệp Thiếu Dương vội vàng nói: “Không có việc gì đâu, hôm nay luôn đi. Bổ sung sớm một chút thì cũng an hơn một chút.”
Trì Sóc trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “cái đó...... anh bắt đầu nhé?”
Trì Sóc lại một lần tiến đến, lần này Diệp Thiếu Dương không có trốn, chỉ là thân thể cứng đờ. Động tác của Trì Sóc vẫn lui tới ôn nhu như thường, sau khi tìm đúng vị trí tuyến thể, đầu tiên là nhẹ nhàng cắn, sau đó từ từ tăng thêm lực độ.
Diệp Thiếu Dương có thể cảm nhận được rõ ràng tuyến thể mềm mại sau cổ bị Alpha chậm rãi đâm phá.
Trong đầu cậu như một cuộn chỉ rối.
Dưới ánh trăng, không khí dần dần lan toả mùi thương thanh mát của trúc.
Trước kia cũng từng được ngửi qua mùi hương này, cậu biết đây là mùi hương tin tức tố của Trì đội, lúc ấy chỉ cảm thấy rất dễ ngửi, còn tưởng rằng giống với nước hoa. Nhưng hôm nay, cậu lại mạc danh cảm thấy loại này mùi hương này rất mê người......
Câu đến trái tim cậu đập gia tốc, mạch máu căng cứng.
Tin tức tố quen thuộc theo tuyến thể rót vào trong cơ thể, chậm rãi chảy xuôi qua từng mạch máu, cậu cảm thấy cả người mình đều bị tin tức tố lãnh đam ôn nhu của Trì Sóc bao lấy, mỗi một lỗ chân lông đều được trấn an đến cực kỳ thoải mái.
Nghĩ đến đây là niềm vui sướng của bước đầu XX nhắc tới trong 《 Khoa Học Đánh Dấu 》......
Diệp Thiếu Dương cả cái mặt già đều đỏ bừng, hận không thể tìm cái khe đất đem chính mình chôn xuống.
Trì Sóc vẫn đang tiếp tục, Diệp Thiếu Dương tim đập nhanh đến vô cùng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh lung tung rối loạn.
Cậu nắm chặt tay mới có thể miễn cưỡng khống chế được trái tim đập kịch liệt và sự hô hấp dồn dập.
Giờ khắc này, thời gian tựa như cố tình chậm lại, mỗi một giây đều trở nên vô cùng dài, mà mỗi một chi tiết nhỉ khi Trì Sóc cắn xuống đều phóng đại gấp vài lần trong đầu cậu, rõ ràng đến mức làm cậu cảm thấy thẹn thùng khó nhịn.
Tại sao vẫn chưa kết thúc cơ chứ......
Trì đội còn muốn cắn bao lâu nữa?
Thân thể hình như đang dần có phản ứng, cứu mạng a!
Diệp Thiếu Dương sắp hổ thẹn đến nổ tung.
Tim Trì Sóc cũng đập đến lợi hại, hôm nay so với hai lần trước Thiếu Dương càng thêm mê người, bộ dáng mặt đỏ thẹn thùng thật là càng nhìn càng thấy đáng yêu. Hắn có chút thất thần, tốc độ đánh dấu liền thả chậm hơn.
Điều này đối với đối phương mà nói đều là một loại tra tấn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “được... được chưa?” âm cuối run rẩy đã bán đứng cảm xúc đang sắp vỡ nát lúc này của cậu.
Phần cổ xuất hiện dấu răng là minh chứng mà Alpha lưu lại, tuyến thể non mềm bị cắn phá, rót đầy tin tức tố của Alpha. Lần đánh dấu bổ sung này cắn có chút sâu, hẳn là có thể duy trì mấy tháng, thi đấu kế tiếp sẽ không bị ảnh hưởng.
Trì Sóc đang nghĩ ngợi lại thấy Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhảy lên giống như diện giật, hai ba bước phi về phía phòng ngủ: “tôi đi toilet.”
Trì Sóc: “......”
Trong phòng tắm, Diệp Thiếu Dương đứng ở dưới vòi hoa sen đem nước lạnh vặn đến mức cao nhất.
Hôm nay ở bệnh viện khi cậu hỏi bác sĩ rằng Alpha ở thời điểm đánh dấu Omega có phải rất khó có đủ nhẫn nại hay không? Bác sĩ nói xuất hiện phản ứng sinh lý bản năng là rất bình thường.
Kết quả, Trì Sóc có phản ứng gì không thì cậu không biết, chỉ biết rằng chính mình lại có phản ứng kịch liệt.
Hai lần đánh dấu trước đó, nội tâm của cậu không hề gợn sóng, bởi vì ở vị trí của cậu mà xem, dó chỉ là cắn một ngụm rất đơn giản mà thôi.
Nhưng hiện giờ khi cậu đã ý thức được đánh dấu đại biểu cho điều gì...... Liền rất khó không nghĩ nhiều!
Vừa rồi trong quá trình Trì Sóc đánh dấu cậu, trong đầu cậu tất cả đều là mang hình ảnh hai người giúp nhau đánh máy bay ra hiện thực, xấu hổ đến ngón chân muốn moi cả mặt đất ra, thân thể lại không tự chủ được mà......
Diệp Thiếu Dương chột dạ mà che mặt.
Một bên đứng ở dưới vòi hoa sen điên cuồng hứng nước lạnh, một bên thầm mắng chính mình vô sỉ.
Cậu chẳng những nhờ anh em tốt giúp cậu giải quyết vấn đề sinh lý, còn nổi lên phản ứng...... còn cần mặt mũi không?
Omega tra nhất của năm là hoàn toàn xứng đáng.
Hôm nay sau khi Trì Sóc từ bệnh viện trở về, để tránh khi đánh dấu Diệp Thiếu Dương bị mất khống chế, hắn đã tiêm một liều thuốc ức chế vào tay trái. Vừa trong quá trình đánh dấu tuy rằng hắn có phản ứng nhưng có thể nhanh chóng áp chế.
Nhưng Thiếu Dương......
Hấp tấp lao về phòng ngủ tới cửa cũng chưa kịp đóng.
Nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Trì Sóc trong nháy mắt đã hiểu nguyên nhân Diệp Thiếu Dương vừa rồi chạy trối chết —— là xuất hiện phản ứng nên mới hoang mang rối loạn mà chạy đi tắm rửa sao?
Trong lòng Trì Sóc chợt ngứa, tựa như bị móng vuốt của mèo nhỏ nhẹ nhàng cào một chút.
Hắn đợi một lát vẫn không thấy Diệp Thiếu Dương ra liền đi đến gõ cửa, quan tâm mà hỏi: “Thiếu Dương, em không sao chứ?”
Âm thanh hơi hơi phát run của Diệp Thiếu Dương xuyên qua phòng tắm truyền đến: “Không có việc gì, tôi muốn tắm rửa một lát.”
Vừa dứt lời, liền nghe trong phòng tắm liên tục vang lên âm thanh “Hắt xì“.
Trì Sóc nhíu mày: “Bị cảm sao?”
Diệp Thiếu Dương: “Không có không có.”
Cậu nhanh chóng tắt vòi hoa sen, lau khô thân thể, thay áo ngủ rồi ra cửa. Thời điểm mở cửa vừa lúc thấy Trì Sóc đứng ở bên ngoài phòng ngủ, vẻ mặt lo lắng mà nhìn về phía trong phòng.
Ánh mắt của hai người vừa chạm nhau, mặt Diệp Thiếu Dương lại từ từ đỏ lên.
Nhớ tới mình vừa mới ở phòng tắm giải quyết một lần cậu liền xấu hổ cực kỳ.
Trì Sóc thấp giọng dặn dò: “Sấy khô tóc trước đã, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Diệp Thiếu Dương ừm một câu, ấp úng nói: “Cái kia, tôi muốn ngủ chiều một chút, Trì đội nếu vội thì cứ đi, không cần phải lo cho tôi đâu.”
Trì Sóc thấy cậu không có gì dị thường, liền gật đầu nói: “được, em nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Thiếu Dương đóng cửa phòng ngủ, lau khô tóc xoay người nằm lên trên giường.
Một giấc ngủ này thật sự không an ổn, trong mộng tất cả đều là hình ảnh lung tung rối loạn. Cậu ngủ thật sự rất sâu giống như có lực lượng gì đó kéo cậu đắm chìm ở cảnh trong mơ, làm thế nào cũng không thể tỉnh lại.
Mãi cho đến chạng vạng 6 giờ chiều khi Trì Sóc chuẩn bị xuống lầu ăn cơm vẫn thấy cửa phòng Diệp Thiếu Dương đóng chặt. Hắn liền nhắn cho Diệp Thiếu Dương: “em khó chịu gì sao?”
Không nhận được trả lời.
Omega sau khu bị đánh dấu sẽ tương đối mỏi mệt, để cho em ấy ngủ nhiều một lát đi. Nghĩ như vậy, Trì Sóc liền đi xuống lầu ăn cơm trước, tiện tay giúp Diệp Thiếu Dương đóng gói một phần cơm mang về.
Nhưng thẳng đến 8 giờ tối, phòng Diệp Thiếu Dương vẫn như cũ đóng chặt, cũng không trả lời tin nhắn.
Trì Sóc nhận thấy có điều không đúng, đứng dậy đi gõ cửa: “Thiếu Dương, em vẫn chưa dậy sao?”
Phòng trong không có tiếng đáp lại, Trì Sóc nhăn mày, trực tiếp đẩy cửa ra ——
Chỉ thấy Diệp Thiếu Dương co thành một đoàn, gắt gao mà bọc trong chăn chỉ lộ ra một nửa đầu, trên mặt đỏ ửng mất tự nhiên, giống như sinh bệnh.
Trì Sóc ngồi ở mép giường, thấp giọng nói: “Dương Dương, tỉnh lại, có thể nghe thấy anh nói chuyện không?”
Diệp Thiếu Dương mơ mơ màng màng, trong mơ cậu giống như chìm vào vũng bùn, bò như thế nào cũng không lên được, đột nhiên có âm thanh quen thuộc gọi cậu: Dương Dương, tỉnh lại.
Hắn nỗ lực mở mắt ra, sau đó liền đối diện với một đôi mắt thâm thúy ôn nhu.
Trì Sóc đau lòng mà sờ trán cậu, nói: “em phát sốt, ý thức vẫn còn thanh tỉnh chứ?”
Cậu giãy giụa muốn ngồi dậy, Trì Sóc vội vàng đè lại: “Đừng lộn xộn, em hiện tại có muốn ăn gì không? Ăn vài thứ lót bụng trước, anh sẽ lấy chút thuốc cảm cho em.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Không ăn, không muốn ăn.”
Trì Sóc nói: “em cả một buổi chưa ăn gì. Bụng rỗng uống thuốc không tốt cho dạ dày, anh đi nấu cho em chút cháo dễ tiêu.”
Hắn đứng dậy rót một ly nước ấm cho Diệp Thiếu Dương, sau đó đi vào phòng bếp nấu một chén cháo mang đến.
Trì Sóc ngồi ở mép giường, đỡ Diệp Thiếu Dương dậy dựa vào trước ngực minh. Diệp Thiếu Dương phát sốt, mơ mơ màng màng, nhiều đồ vật trước mắt đều thấy không rõ, ánh mắt tựa hồ như mất đi tiêu cự.
Trì Sóc dùng muỗng múc cháo, đặt ở bên môi thổi thổi, sau đó đưa đến miệng Diệp Thiếu Dương dút cho cậu ăn.
Diệp Thiếu Dương ngoan ngoãn há mồm ăn cháo.
Hoàn toàn không ý thức được chính mình đang được “anh em tốt” vừa mới đánh dấu cậu xong lại một ngụm một ngụm đút cậu ăn.
Trì Sóc kiên nhẫn đút xong một chén cháo, giúp Diệp Thiếu Dương lau miệng, ôn nhu nói: “Nửa giờ sau lại uống thuốc hạ sốt, anh ở lại chỗ này trông em. Nếu không thể hạ sốt sẽ lập tức sẽ chở em đi bệnh viện.”
Diệp Thiếu Dương mơ mơ màng màng “ừm “ một tiếng.
Cậu nhìn qua rất không có tinh thần, nhắm mắt lại, trán nóng đến lợi hại, hô hấp đều có chút nặng nề.
Trì Sóc cầm khăn lông sạch sẽ giúp cậu chườm lạnh, qua nửa giờ mới đem thuốc hạ sốt và nước ấm đút cho hắn: “nào, uống thuốc trước đi.”
Diệp Thiếu Dương giống như rối gỗ mất đi linh hồn mặc cho Trì Sóc đùa nghịch.
Đầu óc cậu một mảnh hỗn độn, nghe không rõ đối phương đang nói cái gì, chỉ cảm thấy hương vị trên người đối phương đặc biệt dễ ngửi.
Có thể là mới vừa bị đánh dấu xong nên khi cậu dựa vào lồng ngực Trì Sóc, ngửi mùi hương thanh lãnh quen thuộc trên người Trì Sóc liền mạc danh có chút an tâm.
Diệp Thiếu Dương duỗi tay ôm lấy eo Trì Sóc, bất tri bất giác mà thiếp đi.
Trì Sóc ngày thường luôn thấy Diệp Thiếu Dương sinh long hoạt hổ, thần thái sáng láng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng sinh bệnh của cậu.
Khẳng định là do cậu tắm nước lạnh nên bị nhiễm cảm.
Sau khi Omega bị đánh dấu thân thể sẽ tương đối suy yếu, lúc này lại tắm nước lạnh rất dễ dàng sinh bệnh. Cũng tự trách chính mình không có nói trước cho cậu, biết rõ cậu không hiểu mấy cái tri thức này mà còn...