Eragon thấy mình chạm vào vật cản, sau đó...không gì nữa. Nó thở được, nhưng không khí ngột ngạt. Khi nó cố cử động, phép thuật níu giữ nó lại.
Nó chạm vào tư tưởng của tất cả mọi người xung quanh, xem nó có cứu được tất cả mọi người không. Elva vẫn bất tỉnh. Murtagh cũng gần thế. Nhưng tất cả đều còn sống.
Lần đầu tiên Eragon chạm tới tư tưởng của Thorn. Con rồng đỏ giật nảy mình. Ý nghĩ của hắn đen tối hơn, đau khổ hơn Saphira. Nhưng, sức mạnh và sự cao quý trong hắn làm Eragon ấn tượng.
Chúng ta không thể kéo dài câu thần chú này lâu hơn, Umaroth nói, giọng căng thẳng.
Đành phải tiếp tục thôi, Eragon nói. Nếu không, chúng ta chết hết.
Nhiều giây trôi qua.
Không báo trước, ánh sáng tràn vào mắt Eragon, những tiếng động chói tai ồ ạt dồn vào tai nó.
Nó chớp mắt để điều chỉnh.
Trong không gian đầy khói bụi, anh thấy một cái hố lơn nơi Galbatorix từng đứng. Nền đá nóng sáng lập lòe như một cơ thể sống đang hít thở. Trần nhà cũng lập lòe sáng. Cảm tượng đó làm Eragon bớt lo lắng. Họ như đang đứng bên trong một nồi nấu kim loại cỡ đại.
Không gian có mùi sắt.
Tường phòng nứt ra. Những cột trụ, hình trang trí, mái mòng, đèn đã hỏng hết. Ở góc phòng là xác chết Shruikan, hầu hết da thịt đã tróc khỏi xương. Vụ nổ đã làm sập những bức tường đá,cũng như những bức tường cách đó hàng chục mét, để lộ ra những căn phòng và đường hầm. Cánh cửa dát vàng tuyệt đẹp bảo vệ căn phòng đã bị tung khỏi bản lề. Eragon nghĩ nó thoáng thấy ánh mặt trời xa xa nơi quảng trường.
Khi nó đứng dậy, nó nhận thấy lưới phòng hộ vẫn rút năng lượng từ những con rồng, nhưng không còn nhanh như trước.
Một tảng đá cỡ một căn nhà rơi từ trần nhà xuống cạnh xương sọ Shruikan và vỡ ra làm nhiều mảnh. Xung quanh đó, những vết nứt lan trên tường, những tiếng kêu gào rên rỉ vang lên từ bốn phương tám hướng.
Arya tới chỗ hai đứa trẻ. Nàng ôm lấy eo đứa con trai và cùng câu nhóc trèo lên lưng Saphira. Sau đó, nàng chỉ vào con bé gái và nói với Eragon, “giúp tôi đưa bé lên!” Eragon mất một giây để tra Brisingr vào bao. Nó ôm lấy cô bé gái và giao cho Arya. Nàng vươn tay ra đón lấy.
Eragon quay lại bước tới Elva và nói với Nasuada, “Jierda!”. Nó đặt tay lên cùm. Câu thần chú rõ ràng không có hiệu quả, thế là nó ngừng ngay lập tức vì mất quá nhiều năng lượng.
Nasuada kêu gì trong họng. Nó lôi nùi giẻ ra. “anh phải tìm chìa khóa!” cô nói. “Cai ngục của Galbatorix giữ.”
“Chúng ta sẽ không thể nào tìm ra hắn vào lúc này!” Eragon lôi Brisingr ra và chém vào sợi xích ở tay trái cô. Thanh kiếm nảy lên, không để lại gì hơn một vết chầy trên thanh kim loại. Nó chém lần hai, nhưng thanh kiếm vẫn trơ trơ.
Một viên đá từ trần rơi xuống với tiếng rắc.
Một bàn tay nắm lấy tay nó. Nó nhìn thấy Murtagh đứng cạnh nó, tay ấn vào vết thương trên bụng. “Tránh ra,” hắn gầm lên. Eragon làm trheo. Murtagh dùng tên của mọi cái tên, và cùng với jierda, cái cùm sắt mở ra và rơi xuống.
Murtagh nắm lấy cổ tay cô. Hắn bế cô lên lưng Thorn. Sau bước đầu tiên cùng hắn, cô rơi vào vòng tay hắn và để hắn dựa vào người cô.
Eragon mở miệng, rồi ngậm lại. Nó sẽ hỏi sau.
“Đợi đã!” Arya hét. Cô xuống khỏi Saphira và chạy tới Murtagh. “Quả trứng kia đâu? Và các Eldunarí đâu? Chúng ta không thể bỏ họ lại!”
Murtagh nhíu mày. Eragon cảm thấy hắn và Arya đang nói gì dó.
Arya quay lại, mái tóc cháy của nàng bay bay về cánh cửa phía bên kia căn phòng.
“Quá nguy hiểm!” Eragon hét vói theo. “Nơi này đang sụp rồi! Arya!”
Đi đi, nàng nói. Hãy đưa những đứa trẻ tới nơi an toàn. Đi đi! Chàng không có nhiều thời gian đâu!
Eragon chửi thề. Nó ước gì nàng mang theo ông Glaedr đi cùng. Nó cho Brisingr vào bao, rồi cúi xuống, bế Elva. Cô nhóc bắt đầu đụng đậy.
“Chuyện gì thế?” cô nhóc hỏi khi Eragon bế cô bé lên lưng Saphira, ở đằng sau hai đứa bé kia.
“Chúng ta đi,” nó nói. “bám chắc vào.”
Saphira đã bắt đầu di chuyện. Cô em nó cà nhắc vì cái chân trước bị thương. Cô nàng vòng qua hố bom. Thorn bám sát, Murtagh và Nasuada trên lưng cậu chàng.
“Cẩn thận!” Eragon hét khi thấy một phần trần nhà đang sắp rơi thẳng xuống.
Saphira tránh sang trái. Tảng đá lởm chớm đó rơi xuống sát sường, khiến những mảnh vụn màu vàng tránh bay đi mọi hướng. Một trong số đó đập vào cạnh sườn Eragon và làm móp giáp. Nó cởi giáp ném đi. Khó bốc ra từ găng tay. Nó ngửi thấy mùi da cháy. Càng nhiều mảng tường rơi xuống.
Khi Saphira ra tới cửa, Eragon quay lại và nhìn Murtagh, “Những cái bẫy thì sao?” nó hét.
Murtagh lắc đầu và vẫy họ đi tiếp.
Những tảng đá vỡ che kín sàn nhà dọc theo hành lang. Những con rồng bị cản bước. Eragon có thể thấy những căn phòng đầy đá tảng và những đường hầm lộ thiên. Bên trong đó, những bộ bàn ghế, những đồ nội thất khác bốc cháy. Những người chết và đang hấp hổi bị hẹt theo những tư thế kỳ quá bên dưới những tảng đa ngổn ngang. Thi thoảng họ nhìn thấy một gương mặt bẩn thỉu hay đằng sau gáy xác chết.
Nó tìm Blödhgarm và những pháp sư khác nhưng không thấy họ. Kể cả còn sống hay đã chết.
Ở xa xa, hàng trăm người – binh lính và những đầy tớ - tràn ra khỏi những hành lang và chạy về lối ra. Vài người bị gẫy chân gẫy tay, hay bị bỏng, sứt sát và vài vết thương khác. Những người còn sống di chuyển cùng Saphira và Thorn, nhưng không ai để ý tới những con rồng.
Saphira gần tới cuối hành lang thì một tiếng sập lớn như tiếng sấm vang lên từ đằng sau. Eragon quay lại nhìn thấy phòng chầu đã sụp đổ hoàn toàn.
Arya! Eragon nghĩ. Nó cố tìm kiếm nàng, nhưng không thành công. Có thể có quá nhiều thứ ngăn cách họ, hoặc có một phép thuật nào đó bao chung quanh khu đổ nát đó không có phép nó tìm kiếm. Hoặc cũng có thể - một giả thiết nó ghét cay ghét đắng – nàng đã chết. Nàng không ở trong căn phòng khi nó sập xuống, nhưng nó lo nàng không tìm thấy đường ra, vì giờ căn phòng chầu đã bị chặn.
Khi họ ra khỏi pháo đài, bầu trời trong sáng cho Eragon nhìn thấy sự hủy diệt của vụ nổ lên toàn Urû’baen. Nó làm bay mái nhiều tòa nhà xung quanh và làm cháy nhiều tòa nhà thấp hơn. Vô số những đám cháy điểm xuyết đây đó trong thành phố. Những cột khói bốc lên tới khi chạm vào vách đá bên trên. Tới đó, chúng tản theo vách đá, như nước gặp đá cản vậy. Ở phía đông nam thành phố, những đám khỏi bị ánh mặt trời chiếu rọi, mang màu đỏ cam như đá ô pan đỏ.
Những dân cư của Urû’baen tháo chạy khỏi nhà, ào ra các con phố về phía tường ngoài. Những binh lính và nô lệ từ trong pháo đài vội vã nối đuôi, khiến Saphira và Thorn có đủ khoảng trốn di chuyển về phía trươc. Eragon không để ý nhiều tới họ. Miễn là họ còn bình tĩnh, nó không quan tâm tới họ làm gì.
Saphira dừng lại giữa sân trong. Eragon thả Elva và hai đứa trẻ nó không biết tên xuống. “Hai em có biết bố mẹ ở đâu không?” nó hỏi, và quỳ xuống.
Chúng gật đầu. Đứa bé trai chỉ về phía ngôi nhà lớn ở phía bên trái.
“Đó là nơi em sống hả?”
Đứa bé trai lại gật đầu.
“vậy thì đi đi,” Eragon nói, và đẩy nhẹ vào lưng thằng bé. Không đợi thêm, hai anh em chạy về phía căn nhà. Cánh cửa mở rộng, một người đàn ông trọc đầu giắt kiếm trên thắt lưng bước ra ôm lấy hai đứa bé. Ông ta liếc nhìn Eragon rồi vội vã đưa hai đứa bé vào trong.
Dễ dàng nhỉ, Eragon nói với Saphira.
Chắc hẳn Galbatorix cho bính lính đi tìm đứa nhỏ nào gần nhất, cô nàng trả lời.Chúng ta không cho hắn nhiều thời gian mà làm cái khác.
Ừ có lẽ thế.
Thorn ngồi cách đó vài mét. Nasuada giúp Murtagh xuống khỏi lưng rồng. Sau đó Murtagh dựa lên bụng Thorn. Nó nghe anh lầm rầm thần chú trị thương.
Eragon quan sát vết thương của Saphira, bỏ qua vết thương của nó, vì vết thương của cô nàng nặng hơn. Vết cứa ở trân trước Saphira phải bằng hai bàn tay nó chập lại. Máu ứa ra như suối.
Do răng hay do móng? Nó hỏi khi quan sát vết thương.
Móng, cô nàng nói.
Nó dùng sức mình và mượn sức Glaedr để chữa lành. Khi xong việc, nó chuyển tới vết thương của chính mình, bắt đầu từ thương đang đau nho bỏng ở bên cạnh sường, nơi Murtagh đã đâm nó.
Nó vẫn quan sát Murtagh – quan sát murtagh chữa vết thwong ở bụng mình, cái cánh gẫy của Thorn và những vết thương khác của con rồng. Nasuada ngồi cạnh anh suốt thời gian đó, tay đặt lên vai anh. Nó thấy không biết bằng cách nào Murtagh đã mang được thanh Zar’roc ra khỏi phòng chầu.
Eragon nhìn Elva. Cô nhóc đang đứng gần đó. Cô nhóc có vẻ đau đớn, nhưng nó không thấy máu chảy. “Em đau không?” nó hỏi.
Lông mày cô bé nhíu lại. Cô nhóc lắc đầu. “không, nhưng họ thì có.” Con bé chỉ về những người đang tháo chạy khỏi pháo đài.
“Ừ.” Eragon liếc nhìn Murtagh tiếp. Anh và Nasuada đã đứng dậy, nói chuyện với nhau.
Nasuada nhíu mày.
Sau đó Murtagh vươn tay, nắm lấy cổ áo cô, lôi nó sang một bên và xé rách.
Eragon đã rút Brisingr ra khỏi vỏ một nửa, trước khi nhìn thấy lằn sưng xấu xí dưới xương quai xanh của Nasuada. Nó đau như bị đánh. Vết thương đó nhắc nó nhớ tới lưng của Arya khi nó và Murtagh cứu nàng ra khỏi Gil’ead.
Nasuada gật và cúi đầu.
Một lần nữa Murtagh lại nói, lần này, bằng ngôn ngữ cổ. Anh đặt tay lên nhiều chỗ trên cơ thể Nasuada, nhẹ nhàng – thậm chí còn rụt rè. Cô nhẹ nhõm là bằng chứng giúp Eragon hiểu rằng cô đã chịu đau tới thế nào.
Eragon quan sát thêm một phút nữa, sau đó một đợt cảm xúc bất chợt trào dâng trong nó. Đầu gối nó yếu ớt. Nó ngồi lên chân phải của Saphira. Cô nàng cúi đầu và chạm vào vai nó. Nó dựa đầu vào.
Chúng ta thành công rồi, cô nàng nhẹ nhàng nói.
Chúng ta đã thành công, nó nói mà hầu như không tin nổi.
Nó có thể cảm thấy suy nghĩ của Saphira về cái chết của Shruikan. Shruikan nguy hiểm như thế, nhưng cô nàng vẫn khóc than cho cái chết của một trong những thành viên cuối cùng của dòng tộc.
Eragon xoa xoa lớp vảy. Nó cảm thấy chóng mặt, gần như là váng vất, như bay khỏi mặt đất. Gì nữa đây?....
Giờ chúng ta sẽ hồi sức, Glaedr nói. Tâm trạng của ông vừa có chút gì tò mò, vừa thỏa mãn, lại đề phòng và thương tiếc. Con đã làm rất tốt, Eragon. Không ai ngoài con có thể nghĩ ra cách đánh bại Galbatorix như thế.
“Con chỉ muốn ông ta hiểu,” nói yếu ớt lầm bầm. Nhưng kể cả Glaed có nghe thấy, ông cũng không đáp lại.
Cuối cùng, kẻ phản –thề đã chết, Umaroth tuyên bố.
Thật khó mà tưởng tượng Galbatorix không còn nữa. Eragon nghĩ ngợi. Trong nó có cái gì như được giải phóng. Nó nhớ - như chưa bao giờ quên – mọi thứ diễn ra trong thời gian ở Hầm mộ những Linh Hồn.
Nó chột dạ. Saphira...
Em biết, cô nàng nói, phấn khích dâng tràn. Những quả trứng!
Eragon mỉm cười. Những quả trứng! Những quả trứng rồng! Loài rồng sẽ không đi vào quên lãng. Chúng sẽ sống sót, sẽ sinh sôi nảy nở, và trở lại thời kỳ hoàng kim như trước, như trước ngày tàn của Những kỵ sĩ.
Sau đó trong nó nổi lên một nghi vấn khủng khiếp. Người có quên gì không? Nó hỏi Umaroth.
Nếu chúng ta quên, vậy làm sao mà chúng ta biết mình quên gì? Ông rồng trắng trả lời.
“Nhìn kìa!” Elva vừa chỉ vừa hét.
Eragon quay người nhìn Arya đi ra khỏi đám khỏi bụi mịt mù của pháo đài. Cùng với nàng và Blödhgarm và các pháp sư. Người họ trầy tróc và bầm tím, nhưng tất cả đều còn sống. Trên tay, Arya cầm một chiếc hộp gỗ có nẫy vàng. Một chiếc hộp dài bằng kim loại – bằng chiều dài một chiếc xe goòng – trôi đằng sau những tiên nhân, chỉ cách mặt đất vài phân.
Eragon vui sướng vụt đứng dậy và chạy gặp họ. “Mọi người còn sống!” Nó làm Blödhgarm ngạc nhiên khi ôm lấy thần tiên đầy lông đó.
Blödhgarm dò xét nó một lúc. Sau đó ông ta cười nhe răng nanh.
“Chúng ta còn sống,Khắc tinh của Tà thần ạ.”
“Kia là những... the … Eldunarí?” Eragon hỏi, thì thầm nhắc tới từ đó.
Arya gật đầu. “Họ ở trong kho báu của Galbatorix. Chúng ta sẽ còn phải quay lại. Trong đó còn nhiều báu vật lắm.”
“Họ thế nào? Ý tôi là, các Eldunari ấy?”
“Bối rối. Họ sẽ mất vài năm để phục hồi, nếu như có thể.”
“Còn đây là...” Eragon chỉ về cái hộp nàng đang cầm.
Arya liếc nhìn quanh để đảm bảo không ai nhìn trộm. Sau đó, nàng mở hé cái hộp. Bên trong đó, trong tấm vải nhung, Eragon nhìn thấy một quả trứng xanh xinh đẹp, với những đường vân trắng.
Niềm vui trên nét mặt Arya khiến trái tim Eragon lỗi nhịp. Nó cười toe toét và vẫy các thần tiên khác. Họ tới gần nó, nó thì thầm cho họ nghe bằng ngôn ngữ cổ về những quả trứng ở Vroengard.
Họ không hò hét hay cười đùa, nhưng ánh mắt họ sáng lên. Họ dường như run lên vì phấn khích. Eragon vẫn cười, nhảy lên vui vẻ.
Sau đó Saphira nói, Eragon!
Cùng lúc, Arya nhíu mày nói, “Thorn và Murtagh đâu rồi?”
Eragon nhìn Nasuada đứng một mình trong sân. Bên cạnh cô là hai cái túi. Eragon không nhớ đã nhìn thấy Thorn mang chúng. Gió thổi qua sân. Nó nghe có tiếng đập cánh, nhưng không thấy Murtagh và Thorn đâu.
Eragon vươn tư tưởng tới những nơi nó nghĩ có họ. Nó cảm thấy họ ngay lập tức, vì họ không giấu tư tưởng. Nhưng họ không nói hay lắng nghe nó.
“Chết tiệt,” Eragon lẩm nhẩm khi chạy tới với nasuada. Nước mắt lăn trên má cô. Cô dường như không còn cảm giác.
“Họ đi đâu rồi?!”
“Đi mất rồi.” Cằm cô run run. Sau đó cô hít một hơi, thở ra và đứng thẳng dậy.
Eragon lại nguyền rủa. Nó cúi xuống mở cái túi. Bên trong đó là khá nhiều Eldunarí nhỏ bé. “Arya! Blödhgarm!” nó hét và chỉ những cái túi. Hai thần tiên gật đầu,
Eragon chạy tới Saphira. Nó không phải giải thích. Cô nàng hiểu nó. Cô nàng giang cánh khi nó trèo lên lưng. Giây phút nó ngồi vững vàng, cô nàng cất cánh bay lên.
Những tiếng reo vang trong thành phố khi Varden thấy cô rồng.
Saphira đập cánh nhanh, theo mùi hương Thorn để lại trong không khí. Nó dẫn cô nàng tới hướng nam, ra khỏi bóng đen bao trùm của vách đá, sau đó rẻ quặt lên trên hướng về phía sông Ramr.
Cô nàng lượn xuống và nhẹ nhàng đậu xuống đỉnh đồi, nơi cô nàng có lợi thế về độ cao. Không khí mang hơi nước mát rượi, mang theo mùi rong rêu, bùn đất. Giữa đỉnh đồi và con sông là một đồng cỏ dầy. Cách duy nhất là tự mở đường đi. Những chiếc lá sắc như dao cạo xì xào hòa cùng tiếng nước chảy.
Ở bên bụi tầm ma là Thorn. Murtagh ngồi cạnh, điều chỉnh yên cương.
Eragon rút Brisingr, thận trọng tiến tới.
Murtagh không quay lại mà nói, “Em tới để ngăn anh lại à?”
“Còn phụ thuộc. Anh định đi đâu?”
“Anh không biết. Có thể, về phía bắc.... nơi nào đó không có người.”
“Anh có thể ở lại.”
Murtagh cười rầu rĩ. “Em phải hiểu rõ hơn chứ. Nasuada sẽ gặp nhiều rắc rối. Hơn nữa, những người lùn sẽ không bao giờ chấp nhận. Anh đã giết chết Hrothgar.” Anh liếc nhìn Eragon. “Galbatorix đã gọi anh là Kẻ giết vua. Giờ em cũng là Kẻ giết vua nữa.”
“Chắc nó nằm trong máu ấy mà anh.”
“Vậy em nên để mắt tới Roran... Và Arya là một kẻ giết rồng. Cô ấy không thoải mái chút nào đâu – một thần tiên lại đi giết chết một con rồng. Em nên nói chuyện để cô ấy hiểu điều cô ấy làm là đúng.”
Sự hiểu biết sâu sắc của Murtagh làm Eragon ngạc nhiên. “Em sẽ nói.”
“Xong,” Murtagh nói và cài nút cuối cùng. Sau đó anh quay lại nhìn Eragon. Eragon thấy Murtagh cầm thanh Zar’roc sát người, sẵn sàng sử dụng. “Vậy một lần nữa, em có ngăn anh lại không?”
“Không.”
Murtagh cười nhẹ và tra Zar’roc vào bao. “Tốt. Anh ghét phải đấu với em thêm lần nữa.”
“Sao anh thoát khỏi Galbatorix vậy? Đó là tên thật của anh, đúng không?”
Murtagh gật đầu. “Như anh đã nói, anh không còn, chúng ta không còn “ – anh chạm vào người Thorn, “như xưa. Phải mất một thời gian anh mới hiểu được.”
“Và Nasuada.”
Murtagh nhíu mày. Sau đó anh quay người đi nhìn ra cánh đồng tầm mà. Eragon đến gần Murtagh. Anh nói nhỏ, “Em có nhớ lần cuối chúng ta tới con sông này không?”
“Thật khó quên. Em vẫn còn nhớ tiếng ngựa hí.”
“Em, Saphira, Arya và anh, tất cả cùng nhau. Chúng ta chắc chắn rằng không gì có thể ngăn chặn chúng ta...”
Eragon có thể cảm nhận Saphira và Thorn đang nói chuyện với nhau. Nó biết, Saphira sẽ nói với nó sau khi chuyện này qua đi.
“Anh sẽ làm gì?” Nó hỏi Murtagh.
“Ngồi lại và ngẫm nghĩ. Có thể anh sẽ xây một lâu đài. Anh có thời gian mà.”
“Anh không cần phải đi. Em biết sẽ...khó, nhưng anh còn có gia đình ở đây: em và cả Roran nữa. Anh ấy cũng là anh họ của anh, anh lại chưa bao giờ gặp anh ấy... Anh cũng thuộc về làng Carvahall và Thung lũng Palancar như anh thuộc về Urû’baen, có khi còn nhiều hơn.”
Murtagh lắc đầu và tiếp tục nhìn cánh đồng tầm ma. “Không thể nào. Thorn và anh cần ở một mình; bọn anh cần thời gian để chữa lành vết thương. Nếu ở lại, bọn anh sẽ không có thời gian để suy nghĩ.”
“Có những người bạn đồng hành và bận rộn là cánh chữa lành vết thương tâm hồn tốt nhất.”
“Nhưng không phải với những điều Galbatorix đã làm với bọn anh... Hơn nữa, giờ ở bên cạnh Nasuada sẽ làm cho cô ấy đau khổ. Cả với anh nữa. Không, bọn anh phải đi.”
“Anh sẽ đi bao lâu?”
“Tới khi thế giới này không còn quá đáng ghét và bọn anh không còn muốn xẻ núi và giết người nữa.”
Eragon không biết trả lời sao. Họ đứng nhìn dòng sông khuất sau rặng liễu lùn. Tiếng gió thổi qua bụi tầm ma lớn hơn.
Sau đó Eragonn ói, “Vậy nếu như bọn anh không muốn ở một mình nữa, hãy tìm bọn em. Anh sẽ luôn được chào đón trong ngôi nhà của bọn em, dù em chưa biết nó ở đâu.”
“Ừ. Anh hứa.” Eragon ngạc nhiên thấy ánh sáng phát ra từ mắt Murtagh. Nó biến mất trong một giây sau. “EM biết đó,” Murtagh nói, “Anh chưa bao giờ nghĩ em có thể làm được... nhưng anh mừng vì em đã thành công.”
“Em gặp may thôi. Và em không thể làm nên chuyên nếu như không có anh giúp.”
“kể cả thế chứ... Em đã tìm thấy những Eldunarí trong túi chưa?”
Eragon gật đầu.
“Tốt.”
Chúng ta có nên nói cho họ biết không? Eragon hỏi Saphira, mong rằng cô rồng sẽ đồng ý.
Cô nàng nghĩ ngợi một lúc. Có, nhưng đừng nói rõ địa điểm. Anh nói với anh ấy, còn em sẽ nói với Thorn.
Được thôi. Eragon nói với Murtagh, “Anh cần biết vài điều.”
Murtagh liếc ngang nhìn.
“Những quả trứng mà Galbatorix có – không phải những quả duy nhất ở Alagaësia. Còn có nhiều hơn, giấu ở một nơi khác, cùng nơi bọn em tìm thấy các Eldunarí đồng hành cùng bọn em.
Murtagh nhìn thẳng nó, sự không tin hiển hiện trên mặt. Cùng lúc, Thorn vươn cổ kêu một tiếng vui vẻ khiến những con chim nhạn gần đó bay mất.
“Còn bao nhiêu nữa.”
“Hàng trăm.”
Murtagh dường như á khẩu mất một lúc. Sau đó, “Em sẽ làm gì với chúng?”
“Em ư? Em nghĩ SAPhira và các Eldunarí sẽ biết, nhưng có lẽ trước hết phải tìm một nơi an toàn để trứng nở, rồi tìm lại các Kỵ sĩ rồng.”
“Em sẽ Saphira sẽ huấn luyện họ”
Eragon nhún vai. “Em chắc là các thần tiên sẽ giúp. Anh cũng có thể giúp, nếu anh muốn.”
Murtagh ngửa cổ và thở dài. “Những còn rồng sẽ trở lại, cùng những Kỵ sĩ rồng.”Anh cười nhẹ, “Thế giới sắp thay đổi rồi.”
“Nó đã thay đổi rồi.”
“Đúng. Vậy em và Saphira sẽ là những người lãnh đạo Kỵ sĩ mới, còn anh và Thorn sẽ sống nơi thâm sơn cùng cốc.” Eragon định nói gì đó, để an ủi anh, nhưng Murtagh nhìn nó không cho nói. “Không, chuyện phải thế thôi. Em và Saphira sẽ là những sư phụ tốt hơn bọn anh.”
“Em không chắc đâu.”
“Mmh...Nhưng phải hứa với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Khi dạy họ - hãy dạy họ không biết sợ. Đôi khi sợ hãi là tốt, nhưng nếu gặp bất trắc, nó sẽ làm em mất đi bản ngã và em sẽ không biết được điều em biết là đúng.”
“Em sẽ cố.”
Sau đó Eragon để ý thấy Saphira và Thorn không nói gì nữa. Con rồng đỏ di chuyển xung quanh cô nàng tới khi có thể nhìn thẳng xuống Eragon. Với tiếng vang rền như kim loại nhưng mang tiếng nhạc tới lạ kỳ, Thorn nói, Cám ơn vì đã không giết Kỵ sĩ của tôi, Eragon – em trai – của – Murtagh.”
“Ừ, cám ơn em,” Murtagh khô khốc nói.
“em mừng vì mình đã không giết anh,” Eragon nói, và nhìn vào con mắt đỏ sọc của Thorn.
Con rồng khutj khịt, sau đó cúi xuống chạm vào đỉnh đầu nó. Cầu cho nắng gió luôn ở bên anh.
“Và bên cậu nữa.”
Một cơn giận dữ, buồn thương mâu thuẫn đè nặng lên tư tưởng Eragon. Tư tưởng của Glaedr đè lên nó, và dường như cả Murtagh và Thorn nữa. Họ căng thẳng như chờ đợi một trận đấu. Eragon đã quên mất rằng Glaedr, cùng với những Eldunarí khác – đang ẩn trong túi không gian vô hình – vẫn hiện diện và lắng nghe.
Có lẽ ta cũng phải cám ơn ngươi chứ nhỉ, Glaedr nói, những từ ngữ của ông cay đắng như nhựa cây sồi. Ngươi đã giết chết thân thể ta và giết chết Kỵ sĩ của ta. Câu nói đó bình thường và đơn giản. Nhưng chính vì thế, nó nguy hiểm hơn hết.
Murtagh nói gì đó trong tư tưởng. Nhưng Eragon không biết anh nói gì, vì nó chỉ hướng tới mình Glaedr. Eragon chỉ biết mỗi phản ứng của Glaedr.
Không, ta không thể, ông rồng vàng nói. Tuy nhiên, ta hiểu chính Galbatorix mới là người xúi giục ngươi và hắn là người sử dụng cánh tay ngươi, Murtagh... Ta không thể tha thứ, nhưng Galbatorix đã chết và mong muốn trả thù của ta cũng chết theo hắn. Con đường của ngươi là một con đường khó khăn, kể từ ngày các ngươi sinh ra đời. Nhưng hôm nay, ngươi đã cho thấy rằng vận rủi cuộc đời không thể đánh bại nổi các ngươi. Các ngươi đã quay lưng với Galbatorix mặc dù biết các ngươi chỉ nhận lấy đau thương. Ngươi đã để cho Eragon giết hắn. Hôm nay ngươi và Thorn đã chứng tỏ được bản thân mình có giá trị thế nào. Các ngươi đã là một Shur’tugal chân chính, dù chưa được huấn luyện bài bản. Điều này...thật đáng ngưỡng mộ.
Murtagh hơi cúi đầu. Thorn nói, Cám ơn, thưa Ebrithil. Cái này thì Eragon nghe thấy. Cách sử dụng từ ngữ trang trọng như ebrithil làm Murtagh giật mình. Anh nhìn con rồng đỏ và mở miệng như định nói gì.
Sau đó Umaroth nói. CHúng ta biết các ngươi phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, Thorn và Murtagh ạ. Chúng ta đã quan sát các ngươi từ lâu rồi, cùng thời điểm chúng ta quan sát tới Eragon và Saphira. Có rất nhiều điều chúng ta sẽ dạy cho các ngươi một khi các ngươi sẵn sàng. Nhưng giờ, chúng ta sẽ nói với ngươi điều này: trong cuộc hành trình của mình, các ngươi hãy tránh xa nấm mồ Anghelm – nơi vị vua Urgal đầu tiên và duy nhất, vua Kulkarvek, an nghỉ. Đồng thời, hãy tránh xa khu đổ nát Vroengard và El-harím. Hãy cẩn trọng những nơi thâm sơn cùng cốc, không đặt chân lên mảnh đất đen và nứt nẻ và không khí có mùi lưu huỳnh, vì đó là nơi ẩn náu của ác quỷ. Hãy làm theo những gì chúng ta căn dặn, nếu không, trừ phi các ngươi quá đen đủi, các ngươi sẽ gặp phải những nguy hiểm vượt ngoài khả năng vượt qua của các ngươi.
Murtagh và Thorn cám ơn Umaroth. Sau đó Murtagh nhìn thoáng về thành Urû’baen và nói, “Chúng ta nên đi thôi.” Anh nhìn Eragon lần nữa. “Em có nhớ được tên của ngôn ngữ cổ không, hay pháp thuật của Galbatorix vẫn che mờ tâm trí em?”
“Em có thể nhớ được hầu hết, nhưng...” Eragon lắc đầu bối rối.
Sau đó Murtagh nhắc lại cái tên của mọi cái tên hai lần: lần đầu tiên để xóa thần chú lãng quên của Galbatorix, lần thứ hai để Eragon và Saphira nhớ. “Anh sẽ không nói thêm cho ai biết nữa,” anh nói. “Nếu tất cả các pháp sư đều biết được tên của ngôn ngữ cổ xưa, ngôn ngữ sẽ còn tệ hơn là vô dụng nữa.”
Eragon gục gặc đồng tình.
Sau đó Murtagh giơ tay và Eragon nắm lấy cánh tay anh. Họ đứng như thế trong một lúc, nhìn chăm chăm vào nhau.
“Cẩn trọng nhé,” Eragon nói.
“Em cũng vậy... Em trai.”
Eragon lưỡng lự, rồi gật đầu. “Anh trai.”
Murtagh kiểm tra đai yên lần nữa trước khi trèo lên. Khi Thorn gianh cánh và chuẩn bị tiến lên, Murtagh gọi lớn. “Hãy bảo vệ tốt cho Nasuada. Galabtorix có rất nhiều kẻ hầu cận, nhiều hơn số hắn bảo với anh. Không phải tất cả đều chỉ liên kết với hắn bằng pháp thuật. Chúng sẽ tìm cách trả thù vì cái chết của chủ nhân. Hãy cảnh giác. Còn nhiều kẻ còn nguy hiểm hơn Ra’rac đấy!”
Sau đó Murtagh giơ tay chào tạm biệt. Eragon cũng làm tương tự. Thorn nhảy ba bước khỏi cánh đồng tầm ma và bay lên bầu trời, chỉ để lại vết chân trên mặt đất.
Con rồng đỏ sáng lấp lánh lượn vòng trên đầu họ một lần, hai lần, ba lần rồi quay mình bay về phương bắc, chầm chậm, chắc chắn.
Eragon đứng cùng Saphira ở sườn đồi. Họ cùng nhau quan sát Thorn và Murtagh khuất dần, tới khi chỉ như một ngôi sao ở đường chân trời.
Cả hai buồn vô hạn. Nhưng rồi Eragon lên lưng Saphira. Họ rời khỏi ngọn đồi để trở về Urû’baen.