Lúc nghe thấy câu này, Hứa Ôn Noãn đang đóng cửa dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Có thể là tối qua cô qua đêm ở bên ngoài, lại không nghỉ ngơi cho tốt, lúc này cả người cô lại trông có vẻ rất tiều tụy, hốc mắt còn có một quầng thâm…
Lục Bán Thành nhìn cô ba giây, liền dời tầm mắt.
Hắn có chút ảo não, sao bản thân mình lại nói như vậy, lại có chút buồn bực chính mình.
Đầu tiên là biết cô mang thai, sau đó lại biết cô phá thai, cô tự tiện cướp đi sinh mệnh của đứa con của hắn mà chẳng có chút mảy may chần chừ, cứ trách hắn sai ngay từ đầu, lại phán cho con hắn tội chết, quá quyết tuyệt, quá đáng sợ, khiến cho hắn biết rõ ràng rằng trong lòng cô hắn hoàn toàn không có vị trí và trọng lượng nào.
Hắn thích cô, thật lòng thật dạ thích cô, nhưng yêu một người đâu đồng nghĩa với bỏ qua tự ái của bản thân?
Tất cả tôn nghiêm của hắn đều bị cô chà đạp, nhưng hắn cũng không thể chịu đựng được như vậy, năm lần bảy lượt nhìn thấy cô còn muốn mềm lòng?
Càng muốn, hắn càng buồn bực, liền đi về phía phòng ngủ chính thật nhanh.
Người còn chưa đến cửa phòng ngủ chính, cửa phòng Hứa Ôn Noãn còn chưa đóng, liền đi ra khỏi phòng, cô không có gọi tên của hắn, chỉ kêu: “Này”
Lục Bán Thành dừng lại, không nhìn cô.
Từ đêm hắn biết cô phá thai con trai của hắn, ngoại trừ buổi tối hôm trước hắn về nhà nghe thấy cô ho khan, sau đó hôm nay nghe thấy cô nôn trong nhà vệ sinh hình như đây là tiếng gọi duy nhất cô phát ra.
Lúc Lục Bán Thành đang thất thần Hứa Ôn Noãn bước chân rất nhẹ, đi đến bên cạnh hắn, cô đứng xa xa rũ mi mắt, không nhìn hắn và chỉ giơ một cái túi lên trước mặt hắn.
Không cần mở ra, chỉ cần nhìn sơ qua một cái, Lục Bán Thành liền biết chắc chắn trong túi này là tiền.
Cô thấy hắn không nhận, cũng không ngước đầu lên nhìn hắn mà vẫn cụp mắt như vậy, giọng nói rất nhỏ vang lên: “Lần này cũng vậy, một trăm ngàn.”
Nói xong, cô cũng chẳng cho hắn thời gian để phản ứng mà khom người để túi xuống dưới chân hắn, sau đó đứng dậy đi về phòng.
Lục Bán Thành cắn chặt răng, nhìn chằm chằm túi trên mặt đất một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ hồng nhìn ngoài cửa sổ.
Đúng, những năm gần đây, hắn chưa từng yêu ai, cho đến bây giờ, hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân mình yêu cô đến đâu.
Nhưng hắn biết rất chắc chắn một điều rằng cô là một người rất quan trọng đối với hắn.
Ngô Hạo ở bên cô 10 năm, có thể cô không biết, cô cũng tồn tại trong sinh mạng của hắn 10 năm.
Mới ra nước ngoài, một mình ở nơi đất khách quê người, khi đó hắn còn nhỏ, còn có chút luống cuống, khi đó cô ở bên này, nhưng cô là người duy nhất dùng internet để tán gẫu, cô khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ như in cảm giác ấm áp đó!
Sau khi về nước, hắn lại càng ngày càng bận rộn, làm gì có thời gian chơi game, sở dĩ cứ dành một chút thời gian ra online, là bởi vì cô.
Khi hắn biết cô là người đó, hắn thật sự muốn đối xử với cô thật tốt, nhưng mọi chuyện lại phát triển đến nước này, tất cả đều đã biến thành hận thù.
Lúc không gặp cô thì không sao, hắn còn có thể kiềm chế được, nhưng vừa nhìn thấy cô, hắn cứ bị dày vò, vừa muốn xem cô như người xa lạ, lại vừa muốn dính lấy cô quấn quít không rời, rốt cuộc, hắn phải làm thế nào với cô mới đúng đây? Hay là cứ để mặc cho mọi chuyện muốn ra sao thì ra. . . .