Vừa vào đến nhà vệ sinh, Hứa Ôn Noãn liền lao đến bồn rửa tay nằm nhoài lên đó nôn, đến khi nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng xong, cô mới thở hổn hển suy yếu, ngẩng đầu lên, vừa định mở vòi sen, dư quang khóe mắt cô lại vô tình nhìn vào gương thấy Lục Bán Thành đang đi và nhà vệ sinh, quần áo chỉnh tề, còn vừa nói vừa cười.
Không biết có phải do bia mà phản ứng của cô có chút chậm chạp hơn bình thường hay không, cô nhìn chằm chằm Lục Bán Thành qua gương một lúc lâu cũng không thu lại tầm mắt, mãi đến khi Lục Bán Thành nhận ra có gì đó bất thường thì mới đi vừa nói với người đàn ông đi với mình một câu: “Có thể, khi nào có thời gian tôi phải đi xem thử mới được.” , vừa quét ánh mắt nhìn về phía người nãy giờ cứ nhìn hắn chằm chằm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hứa Ôn Noãn.
Môi của Hứa Ôn Noãn hơi hé.
So với phản ứng nhỏ bé của cô, trên mặt Lục Bán Thành lại không có bất kỳ phản ứng nào, lại cười yếu ớt với người đi cùng mình.
Dáng dấp kia hình như vẫn giống y như hai năm trước khi cô gặp hắn, khi đó trong lòng cô, hắn giống như một công tử cao quý như ngọc.
“Cuối tuần này đi xem được không?” người đi cùng Lục Bán Thành đáp lại lời của hắn.
Vừa nghe thấy tiếng nói, Lục Bán Thành không lạnh không nóng dời tầm mắt khỏi Hứa Ôn Noãn, sau đó lại kiên định trả lời người đi cùng hắn: “Được.”
Lục Bán Thành trả lời làm cho Hứa Ôn Noãn hoảng hốt lấy lại tinh thần, cô cúp mắt không nhìn ánh mắt của Lục Bán Thành nữa mà mở vòi sen, vốc nước lên mặt, vừa chuẩn bị súc miệng, bỗng nhiên trong dạ dày lại cảm thấy khó chịu, liền nôn ra.
Lục Bán Thành và người bạn kia đi tới cửa, người kia liền đưa tay ra mở cửa chờ hắn đi vào.
Lục Bán Thành nghe thấy tiếng nôn trong nhà vệ sinh nữ, bước chân hơi khựng lại, lại không quay đầu nhìn, như chưa từng nghe thấy tiếng của cô, thậm chí là chưa từng nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Người bạn kia cũng theo vào sát phía sau.
Toilet nam bị đóng lại, bồn rửa tay lại trở nên yên tĩnh, dạ dày của Hứa Ôn Noãn lúc này mới từ từ yên tĩnh lại, cô giật giật khăn giấy, sau đó lau môi lung tung rồi mới xoay người, cố gắng bước trên đôi giày năm phân, lại quay lại trước bàn ăn.
. . . . . .
Lục Bán Thành ra khỏi nhà vệ sinh, trong nhà nhà vệ sinh nữ bên kia đã không còn một bóng người, hắn không tự chủ được lại nhìn về phía chỗ bồn rửa tay lúc nãy Hứa Ôn Noãn đứng, nhìn về phía gương, lúc hắn và cô mặt đối mặt, hắn mới nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đó gầy hơn so với trí tưởng tưởng của hắn rất nhiều.
Lúc tối qua về nhà tình cờ gặp cô, hắn không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy thân hình của cô ốm hơn lúc trước rất nhiều, ngày hôm nay nhìn thấy khuôn mặt của cô như vậy, hắn mới biết, cô đã gầy đi rất rất nhiều.
Trước đây hắn nhớ cô còn có khuôn mặt tròn tròn, trên gò má còn có một vệt hồng, nhìn rất phấn chấn, rất có sức sống.
Nhưng mà bây giờ, sắc mặt của cô trắng bệch, cũng không còn màu hồng hào tự nhiên nữa, cằm nhọn lại, khuôn mặt vốn không lớn lúc này lại nhỏ đi rất nhiều.
“Bán Thành, nghĩ gì vậy?” bạn của Lục Bán Thành ra trễ hơn hắn một phút, nhìn chằm chằm trong gương thấy hắn cứ xoa xoa tay nhiều lần, không nhịn được lên tiếng hỏi.