Rõ ràng giọng nói của Tần Chỉ Ái rất nhẹ nhàng êm tai nhưng Cố Dư Sinh lại kinh hồn bạt vìa cực kỳ sợ hãi, hắn không chờ Tần Chỉ Ái đọc xong, liền nhận sai trước: “Tiểu Ái, anh sai rồi…”
Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy những gì cô nói, liền đem tài liệu thứ nhất quăng lên khay trà, sau đó lại lấy tài liệu thứ hai đọc lên, nhìn chắm chằm giấy trắng mực đen mà kéo dài giọng đọc.
Cố Dư Sinh cực kỳ hoảng loạn, kịp thời nghĩ: “Tiểu Ái, anh thật sự biết sai rồi, em đừng tức giận, chỉ cần tối nay em không đuổi anh ra khỏi phòng, em muốn anh làm gì, anh đều đồng ý hết!”
Bỏ tài liệu thứ hai xuống, cô lấy tài liệu cuối xùng ra, còn chưa đọc, Cố Dư Sinh liền nói câu đó xong, cô liền quay đầu nhìn về phía hắn.
“Được lắm, anh không đến phòng khác, em đi!”
“Anh…” Cố Dư Sinh hận không thể cắn lưỡi mình, hắn có não không? Tự nhiên lại nói ra hình phạt nặng nhất? Cố Dư Sinh nhanh chóng xoay chuyển: “…Tiểu Ái, anh chỉ sợ em ra ngoài mệt mỏi, nên anh…”
Đậu Phộng Nhỏ bị Cố Dư Sinh ôm vào ngực, mặt vô tội nhìn mẹ nó, sau đó lại nhìn sang ba ba, sau đó toét môi cười.
Tần Chỉ Ái không để ý đến Cố Dư Sinh liền nhìn tài liệu thứ ba đọc lên.
“…Anh biết anh làm như vậy là không đúng, đây là vì anh muốn bảo vệ em, bên ngoài có rất nhiều người xấu…”
Tần Chỉ Ái đọc càng lớn hơn để lấp đi giọng nói đầy ngụy biện của Cố Dư Sinh.
Đậu Phộng Nhỏ vừa gặm gặm ngón tay cừa nhìn qua nhìn lại hai người, càng ngày càng vui vẻ.
“Tiểu Ái, đi làm cực khổ như vậy, anh sợ em bị người ta bắt nạt, hơn nữa anh nghĩ anh là chồng của em, anh nuôi em là được rồi, mấy người khác cũng toàn là ở nhà chồng nuôi, có nhiều người còn muốn ở nhà chờ chồng đem tiền về, không có không phải họ rất đáng thương sao?”
Tần Chỉ Ái đọc xong tài liệu thứ ba, nghe những câu này của Cố Dư Sinh, liền nghiêng đầu nhìn hắn một chút.
“Hơn nữa em phải biết, người đàn ông kiếm được nhiều tiền không phải lúc nào cũng muốn nuôi vợ, mà người đàn ông muốn nuôi vợ, không phải lúc nào cũng có thể kiếm được nhiều tiền, em có người chồng vừa muốn nuôi em vừa có thể kiếm được nhiều tiền, vì vậy Tiểu Ái…”
Rõ ràng người giở trò phía sau lưng là hắn, nhận sai cũng là hắn, sao vòng tới vòng lui lại giống như khoe khoan bản thân mà còn nói cô như một con bé có phúc không biết hưởng vậy hả?
Lông mi dài của Tần Chỉ Ái chớp nhẹ nhàng mấy cái, chồng nuôi? Tốt lắm a!! Vậy thì cô sẽ để chồng nuôi! Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái liền để tài liệu xuống ném qua một bên, lại đột nhiên nhào đến người Cố Dư Sinh, mở miệng nhắm thẳng vai của hắn mà gặm. . .
Cố Dư Sinh bị đau, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đậu Phộng Nhỏ nằm trong ngực hắn, nhìn thấy như vậy liền cười đến chảy nước miếng, còn phát ra tiếng khanh khách.
Chờ Tần Chỉ Ái nhả ra, Cố Dư Sinh thấy con gái cười hài lòng như vậy, liền oan ức huhu méc: “Đậu Phộng Nhỏ mẹ của con bắt nạt ba.”
Đậu Phộng Nhỏ không hiểu Cố Dư Sinh đang nói gì, lại đập đập lên bả vai vừa bị Tần Chỉ Ái cắn vừa aaa lên.
Cố Dư Sinh hiểu rõ Đậu Phộng Nhỏ muốn bắt chước mẹ, sau đó liền nhẹ giọng giải thích với con gái: “Đậu Phộng Nhỏ, gặm người là không đúng, con không thể học mẹ con, ba ba sẽ đau lắm đó…”