Cúp máy xong, Hứa Ôn Noãn nhìn mặt của Tần Chỉ Ái liền hiểu: “Sao vậy? Lại bị từ chối rồi hả?”
“Đúng vậy, cậu nói xem có phải là bị ám quẻ rồi không? một tuần nay mình tìm việc ba lần, khi thì không nhận được CV khi thì công ty phá sản, không thì cũng bị thu mua lại, đúng là thời thế đảo điên…”
“Vậy cậu cứ ở nhà đi, giúp chồng dạy con cho thật tốt, nếu có thể thì mình còn ước mỗi ngày có thể làm vợ hiền mẹ đảm, cậu có biết bây giờ mình ngày nào đi làm về cũng mệt muốn chết không, vì công việc mà cứ suốt ngày phải chạy vạy bên ngoài. . .”
Tần Chỉ Ái nghe đến đó liền trầm mặc, qua một lát, cô nhìn Hứa Ôn Noãn chăm chú lại hỏi: “Ôn Noãn, nếu như vậy thấy món nợ của anh Bán Thành quá nặng nề quá áp lực thì lấy tiền của mình trả anh ấy trước đi.”
“Thôi quên đi, nợ ai cũng là nợ, nợ thì vẫn cứ còn vậy thôi.”
“Vậy bây giờ cậu và anh Bán Thành sao rồi? Có tiến triển gì không?”
Hứa Ôn Noãn bị hỏi liền sững sờ, rất nhanh lại cụp mắt, che đi vẻ không vui, lắc đầu không do dự trả lời: “Không thể, mình và anh ấy chẳng thể xảy ra chuyện gì hay có tiến triển gì hết, bây giờ mình chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút, sớm kết thúc thỏa thuận này thôi.”
“Ôn Noãn, mình biết chuyện của Ngô Hạo đối với cậu là một đả kích rất lớn những cũng không thể vì một mình Ngô Hạo mà lại đập chết hết những người đàn ông khác trong thiên hạ, câu cũng không thể sống cô đơn mãi như thế này cả đời…”
“Tiểu Ái, cậu lại tới nữa rồi, mình cần phải…” Hứa Ôn Noãn nói tới đây, bỗng nhiên ôm ngực, nôn khan một tiếng.
“Sao vậy?” Tần Chỉ Ái quan tâm hỏi.
“Không có gì, có thể là ngán bánh gato quá nên mắc ói thôi.”
Tần Chỉ Ái yên tâm, cười nói: “Cậu dạo này cứ giống như người đang nghén vậy đó.”
Hứa Ôn Noãn run đầu ngón tay nguýt Tần Chỉ Ái một cái: “Nói nhảm gì đó!”
Tần Chỉ Ái cười cười, sau đó lại chuyển sang đề tài khác.
. . . . . .
Từ SPK về, Hứa Ôn Noãn không lên xe về cùng Tần Chỉ Ái mà chặn một chiếc taxi đi về nhà Lục Bán Thành.
Lúc đi ngang qua hiệu thuốc, Hứa Ôn Noãn nghĩ đến những chuyện nói với Tần Chỉ Ái lúc nãy, liền nói với tài xế: “Bác tài, dừng ở đây là được rồi.”
Trả tiền xong, mang túi đi vào hiệu thuốc cách đó năm mươi mét.
Tiếp cô là một người phụ nữ trung niên: “Tiểu thư, cô muốn mua gì?”
Hứa Ôn Noãn có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Tôi muốn biết mình có mang thai hay không.”
“Que thử thai!” người phụ nữ trung niên quay đầu lại nói với người đang lấy hàng phía sau, liền quay lại hỏi Hứa Ôn Noãn: “Mua mấy que?”
“Hai que.” Mặt Hứa Ôn Noãn có một vệt hồng.
Người phụ nữ trung nhiên nhanh chóng tính tiền, sau đó đưa cho Hứa Ôn Noãn, sau đó đưa hóa đơn cho cô trả tiền.
Từ hiệu thuốc đi ra, Hứa Ôn Noãn đi chậm rì rì về phía nhà trọ của Lục Bán Thành.
Từ thang máy đi ra, cô cứ không yên thấp thỏm nhập password vào nhà.
Đi vào nhà, cô tiện tay đặt túi trên tủ giày, sau đó ngồi xổm xuống lúc thay giày, Hứa Ôn Noãn lại có tiếng bước chân, quay đầu nhìn theo bản năng, cô liền nhìn thấy Lục Bán Thành mặc tạp dề, tay cầm một cái xẻng, từ trong bếp đi ra.