Động tác của hắn ngày một nhanh, ngày một mạnh mẽ mà không ngừng bắt nạt cô.
Hứa Ôn Noãn chỉ càm thấy bản thân giống như bị xé ra làm đôi rồi, đau đớn như những làn sóng hết lần này đến lần khác ập vào cô, nhấn chìm cô, loại đau đớn này là để nhắc cho cô nhớ, là Lục Bán Thành đã đoạt đi sự thuần khiết của cô.
Một loại những tuyệt vọng và thê lương cứ ấm ách trong lòng cô không thể nào nói ra được, cô còn có thể cảm nhận được người đàn ông trên người mình này đã đẩy mình vào địa ngục không thấy đáy, mà cô lại không thể chống cự, chỉ có thể bị dằn vặt trong khổ sở và đau đớn.
. . . . . .
Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành cuối cùng cũng dừng lại.
Lục Bán Thành nằm nhoài trên người Hứa Ôn Noãn, khẽ thở dài một hơi, cũng không nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm vành tai của cô bé dưới người mình một lúc lâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, qua mấy giây mới nhìn lên mặt cô.
Cô giống như một con cá chết vậy, toàn thân cừng đờ nằm dưới người hắn, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt dại ra, vẻ mặt như quá kinh hãi nên không chịu nổi.
Trút giận lên người cô xong, lúc này hắn cũng đã tỉnh rượu được một nửa, lại ý thức được hình như chính mình vừa mất khống chế, trong mắt hắn lại có chút kinh hoảng, hắn nhìn cô một chút mà không biết nên làm thế nào, mới động môi một chút, giọng nói khô khốc: “Ôn…”
Chỉ một âm đơn giản như vậy lại giống như một quả bom nổ đùng bên tai Hứa Ôn Noãn, sau đó cô rít gào lên: “Đừng đụng vào tôi, cầu xin anh đừng đụng vào người tôi. . .”
Sau đó không biết cô lấy sức lực ở đâu ra lại có thể đẩy Lục Bán Thành ra, sau đó nhặt quần áo tán loạn dưới mặt đất che lên người, ngồi co rút trên ghế salon, nhìn hắn đầy phòng bị, sau đó niệm đi niệm lại: “Cầu xin anh, đừng như vậy, đừng đụng vào tôi…”
Giọng nói đáng thương như vậy khiến lồng ngực hắn lại không thở nổi, trong nháy mắt lại cảm thấy tràn ngập ảo não, hổ thẹn và đau lòng.
Hắn không muốn tổn thương cô như vậy, hắn không biết mình lúc nãy bị cái gì nữa…
Lục Bán Thành chưa từng luống cuống tay chân như lúc này, hắn vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, mới nói ra một câu đầy miễn cưỡng: “Ôn Noãn, anh không phải cố ý…”
Không phải cố ý?
Cô cầu xin hắn như vậy hắn đều không buông tha cho cô, còn khống chế tay chân cô, còn mạnh mẽ lao vào người cô, bây giờ lại quay lại nói với cô là hắn không cố ý?
Hứa Ôn Noãn cảm thấy như mình vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế giới, cũng không để ý đến Lục Bán Thành mà sợ hãi run rẩy đứng lên từ trên ghế salon, cố gắng lê thân thể đau xót đến nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại mình Lục Bán Thành.
Hắn ngồi cứng trên ghế salon một chút, sau đó vừa chuẩn bị mặc lại quần áo của mình lại nhìn thấy trên ghế salon có chút máu.
Lục Bán Thành sửng sốt trong nháy mắt, một lúc lâu mới quay người đi vào phòng ngủ.
Lục Bán Thành tắm qua loa một chút, tóc cũng không lau, liền quay trở lại phòng khách.