Hứa Ôn Noãn nghe những lời nói của Lục Bán Thành mà sợ ngây người, không có phản ứng.
Mãi đến khi Lục Bán Thành nói: “Đương nhiên, không cần em trả lời ngay bây giờ, em có thể về nhà cân nhắc cho thật kỹ” , Hứa Ôn Noãn mới hoàn hồn, nhìn Lục Bán Thành, khẽ gật đầu, không nói gì mà bước vào thang máy.
. . . . . .
Lúc nhớ lại những câu nói kia của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn xoa xoa trán, không thèm nghĩ đến chuyện lúc mẹ cô gọi điện thoại cho cô mà trở mình, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
“Hứa Ôn Noãn, con đừng có mà giả vờ ngủ, hôm nay mẹ của Ngô Hạo lại gọi điện thoại đến cho mẹ, hỏi con lại một lần nữa con thật sự không muốn gả cho Ngô Hạo sao?” mẹ Hứa không có được câu trả lời của cô, lại đập cửa ầm ầm.
“Được rồi, con gái muốn gả thì không gả, bà cứ ép con làm gì? Nó và Ngô Hạo đi đến nước này nó là người đau khổ nhất rồi!” Ba Hứa thấy không hợp mắt, liền ngăn bà.
“ Nhưng mà chúng ta lấy sính lễ nhà người ta rồi, là một triệu nhân dân tệ đó, ông có tiền trả không, bây giờ còn lại cái gì chứ hả?”
“Không phải còn nhà sao? Nhà còn quan trọng hơn con gái của chúng ta sao?”
“Nhưng chúng ta khổ cực cả đời mới có thể kiếm đủ tiền mua một căn nhà, tiết kiệm từng đồng từng cắc ba mươi năm, vất vả lắm mới có thể trả hết nợ cho ngân hàng, bây giờ có thể nói bán là bán sao? Bán xong ở gầm cầu hả?”
“Thuê phòng ở…”
“Ông nói nghe hay quá ha, bây giờ ông nghĩ xem không có nhà thì con gái yêu quý của ông ở đâu bây giờ? Hả?” Mẹ Hứa khóc lên.
“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, con gái nghe được sẽ không vui, bà đem giấy tờ nhà ra cho tôi, tôi lên ngân hàng định giá!”
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại nhưng lúc này Hứa Ôn Noãn lại không thể ngủ được nữa.
Làm con gái, cô sao có thể để cha mẹ của mình thuê phòng ở, còn chưa có chỗ an hưởng tuổi già chứ?
Mà trong một đêm cô cũng không thể nào biến ra một triệu đem trả cho Ngô Hạo.
Vừa nghĩ đến những chuyện đó, trong đầu Hứa Ôn Noãn liền hiện lên gì đó, cô trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu, lại ôm chăn tựa lên đầu giường, cầm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng cũng mở số điện thoại của Lục Bán Thành ra, gửi cho hắn một tin nhắn: “Anh Bán Thành, những chuyện ngày hôm đó anh hỏi em là thật lòng sao?”
Tin nhắn gửi đi chưa đầy nửa phút, đã có tin trả lời: “Thật lòng.”
Hứa Ôn Noãn cắn môi, hạ quyết tâm bấm màn hình: “Anh Bán Thành, em đồng ý lời đề nghị của anh, nhưng tiền kia em cũng không thể cứ như vậy mà lấy, coi như là em mượn anh, trong thời hạn hôn nhân có hiệu lực, em sẽ trả lại cho anh, chuyện em và anh giả kết hôn và những nghĩa vụ mà em phải làm coi như là tiền lời, như vậy được không?”
. . . . . . . .
Hắn thật sự muốn giúp cô giải quyết chuyện một triệu kia cho nên ngày hôm đó mới tìm một cái cớ, hắn hoàn toàn không ngờ cô sẽ đồng ý, mãi đến khi nhận được tin nhắn của cô, hắn mới kích động một hồi, càng không nghĩ đến cô lại nói số tiền đó chỉ là cho mượn… Lục Bán Thành nhìn chằm chằm mấy chữ mượn một triệu, sau đó liền nhìn tin nhắn của Hứa Ôn Noãn gửi đến một lúc lâu, mới nhẹ nhàng gõ chữ “Được” vào điện thoại rồi gửi cho cô.