Ngữ khí mẹ Tần nói chuyện với Cố Dư Sinh rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.
Mẹ Tần không học nhiều, kiến thúc cũng không rộng rãi, chỉ nói với Cố Dư Sinh những chuyện vặt vãnh bình thường, nhưng hắn rất kiên nhẫn coi như lần gần nhất trứng gà tăng giá là một chuyện rất đáng quan tâm mà nói chuyện với mẹ Tần.
Càng nói chuyện, mẹ Tần lại càng thoải mái, đến cuối cùng mới thầm khen trong lòng con nhà ai mà lại được nuôi dưỡng dạy dỗ thật là tốt hà.
. . . . .
Cơm nước xong, Tần Chỉ Ái và mẹ Tần ở trong bếp rửa chén, lúc đó Cố Dư Sinh đi ra hành lang, hút một điếu thuốc.
Lúc hút được một nửa, hắn lại nhớ đến lúc mẹ Tần hiểu lầm Tiểu Vương là con rể của bà, chẳng lẽ trong lòng mẹ Tần lại cho rằng Tiểu Vương hợp nhãn hơn hắn?
Cố Dư Sinh dựa vào vách tường, đang nghĩ cách nào khiến cho mẹ Tần xem trọng hắn hơn Tiểu Vương một chút đây liền nhìn thấy hộp cầu dao điện trên tường, liền không hề do dự mà tháo cầu chỉ ra.
Trong phòng đen kịt một màu.
Ngay sau đó liền có tiếng của mẹ Tần: “Sao lại cúp điện rồi chứ?” bạn nào muốn đọc trước full liên hệ :
[email protected]Cố Dư Sinh dập thuốc chạy vào cửa: “Cúp điện rồi sao?”
“Gì vậy trời, mấy ngày trước vừa mới đóng tiền điện rồi mà…” mẹ Tần vừa nói vừa cầm đèn pin đi vào ngăn kéo phòng tìm thẻ đóng tiền điện.
Cắm thẻ điện vào, đèn trong phòng vẫn không sáng.
“Thật là kỳ lạ…” mẹ Tần lẩm bẩm một câu, sau đó quay người nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, con gọi điện thoại cho trung tâm điện lực xem, sao mấy người này làm ăn kỳ cục quá vậy?”
“Bác gái, không cần, cháu xem thử coi có chuyện gì không.” Cố Dư Sinh tìm thời điểm thích hợp mà lên tiếng, ngăn Tần Chỉ Ái gọi điện thoại, sau đó dựa vào ánh sáng trong hành lang biết rõ vấn đề nằm ở đâu rồi, Cố Dư Sinh vẫn cứ phải nghiên cứu mày mò trong chốc lát, mới quay đầu nói: “Chỉ là đứt cầu chỉ một chút thôi.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại lễ phép hỏi: “Bác gái, trong nhà bác có dây điện dự phòng nào không?”
“Có, bác đi lấy.” mẹ Tần nói xong, liền quay vào phòng, tìm một lúc lại đưa ra một cái cầu chì mới.
Cố Dư Sinh nhận xong, liền nhân lúc mẹ Tần chăm chú nhìn kỹ liền lưu loát thay cầu chì mới.
Đèn trong nhà lại sáng choang.
Mẹ Tần cười vui vẻ: “Tiểu Cố, thật làm phiền cháu quá!”
Cố Dư Sinh nhếch môi, không chút e lệ nào trả lời: “Bác gái, không phiền, đây là chuyện con nên làm.”
Mẹ Tần nghe hắn nói như vậy, càng cười không ngậm được miệng lại.
. . . . . . .
Có câu cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn sẽ càng hợp nhãn. Mẹ Tần nhìn Cố Dư Sinh rất lâu, lại càng thấy càng ngày càng thấy cực kỳ hợp nhãn luôn.
Cố Dư Sinh có thể yên tâm mà nói với bà về chuyện của Đậu Phộng Nhỏ rồi…
Cố Dư Sinh lại không dám trực tiếp nói cho mẹ Tần biết bây giờ bà đã có một đứa cháu ngoại hơn một tháng tuổi, chỉ cố ý đi vòng một đoạn đường dài: “Bác gái, cháu định tháng sau làm lễ thành hôn vớiTiểu Ái, bác có ý kiến gì không?”
Mẹ Tần vẫn luôn hy vọng con gái có thể sớm gả đi, bây giờ lại nhìn thấy Cố Dư Sinh hoàn toàn mãn nhãn, nghe nói như thế hoàn toàn không có chút do dự gì mà nói: “Tiểu Ái không có ý kiến thì bác không thành vấn đề!”
“Mẹ vợ, còn có một chuyện, con và Tiểu Ái đã bàn bạc xong, muốn đón mẹ về Bắc Kinh ở với tụi con.”