Cố Dư Sinh như nhớ lại chuyện cũ, nhìn chằm chằm đường phố Trường An đến mê mệt, nhìn một hồi mới nói đáp án cho Tần Chỉ Ái biết.
“Tiểu Ái, em biết không? Bảy năm trước anh đứng ở chỗ này, nhìn em đi ngang qua…” Cố Dư Sinh chỉ đường dành cho người đi bộ cách hắn năm mét: “…Lúc này đứng ở đây anh vẫn có thể nhớ rõ lúc đó em cột tóc đuôi ngựa, mặc váy liền màu hồng phấn, kết hợp với đôi giày thể thao màu trắng, đi chung với Hứa Ôn Noãn.”
Ngày ấy là đại hội nhân dân, nhưng tổng thống chủ tịch ở các nước hác đều đến tham dự.
Mặc dù không cầm du khách vào đường Trường An nhưng cũng vẫn có rất nhiều người lính được phái đến đây gác.
Khi đó hắn vừa mới nhập ngũ được một năm, vì thiếu nhân lực mà bọn họ được phái đến Bắc Kinh.
Đó là vào mùa hạ, trời rất nóng, hắn đứng dưới ánh nắng hè bị hong đến nỗi miệng khô lưỡi khô.
Cô cầm một cái ô rất đẹp, như công chúa đi từ thế giới cổ tích bước ra.
Hắn cứ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhìn thấy cô rời đi… lúc cô đi ngang qua người hắn, lúc cô cách hắn ở vị trí gần nhất, hắn hầu như có thể ngừi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô.
Thì ra hắn và cô từng trải qua tình cảnh như vậy sao… Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm con đường dành riêng cho người đi bộ trước mặt một lúc, lại quay đầu hỏi: “Vậy tại sao lúc đó anh không gọi em lại?”
Cố Dư Sinh rất lâu cũng không trả lời, Tần Chỉ Ái cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của cô, hắn lại quay đầu nói với cô bốn chữ: “Không có mặt mũi.”
Ngày đó, ba chữ Tần Chỉ Ái này, hắn để trong cổ họng thật lâu, cực kỳ lâu, mãi đến khi cô đã đi cách hắn rất xa, ba chữ này vẫn còn kẹt ở cổ họng. Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn mới nhận ra lòng bàn tay của hắn đã bị chính mình bấm đến chảy máu.
Đúng, hắn rất muốn gọi cô, nhưng vẫn buộc bản thân mình không được gọi.
Không ai biết, khi đó trong lòng hắn đau đến thế nào.
Cô bé mà hắn bỏ qua, khi lớn lên lại xinh đẹp đến nhường nào, lại cười ngọt ngào như vậy, ban đầu hắn không lựa chọn cô, bây giờ hắn có tư cách gì mà gọi cô lại?
Tần Chỉ Ái hiểu ý của hắn.
Hắn cho cô số điện thoại giả là vì muốn nói với cô về sau đừng qua lại dính líu gì đến nhau nữa.
Cho dù sau đó hắn có nhớ cô đến nhường nào, cũng sẽ không quay lại quấy rầy cô.
Chỉ là… Tần Chỉ Ái không kiềm được nỗi sợ trong lòng mà hỏi: “Nếu như sau đó em không đóng già làm Lương Đậu Khấu ở bên cạnh anh, mà anh lại quên em rồi, có phải chúng ta vẫn cứ xa lạ như vậy không?”
“Có thể lắm.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt trả lời, trong lòng Tần Chỉ Ái lại nổi lên một sự mệt mỏi.
Cố Dư Sinh cảm nhận được sự khó chịu của cô, không lên tiếng mà cầm tay cô, khom người, tiến lại gần mặt cô, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của cô, nói: “Có thể em không đóng giả Lương Đậu Khấu, chúng ta cũng không có liên hệ gì với nhau, nhưng ngoài cách đó, chúng ta vẫn sẽ có một cách nào đó, tìm lại nhau, nhưng dù thế nào đi chăng nửa, anh cũng chắc chắn với em rằng, nếu như không phải là em, cả đời này anh cũng sẽ không yêu bất cứ ai, cũng sẽ không bước chân vào cục dân chính. Hiểu không?”