Tần Gia Ngôn ngồi ở một bên nghe được hai chữ HỐI THỊ liền nghĩ đến trò mà mình vừa chơi lúc nãy chính là do công ty đó sản xuất, lập tức cảm thấy hứng thú quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh chính là mong muốn tạo được hiệu ứng nảy, liền nháy mắt ra dấu với Tiểu Vương, Tiểu Vương liền lập tức mở miệng nói: “Ả, tất nhiên là đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Ừ, lát nữa tôi sẽ xem lại.” Cố Dư Sinh đàng hoàng trịnh trọng trả lời.
“Vâng, thưa Cố tổng.”
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu một cái, không nói nữa.
Tần Gia Ngôn chủ động mở miệng hỏi: “Cố tiên sinh giữ chức vụ gì trong Hối thị ạ?”
Hối thị đối với hắn chỉ là một công ty nhỏ, hỏi hắn như vậy có chút cuồng.
Cố Dư Sinh lựa chọn im lặng, lại liếc mắt nhìn Tiểu Vương, ý nói trách nhiệm trả lời câu hỏi này thuộc về cậu ấy.
Dừng một chút, Tiểu Vương nói đáp án cho Tần Gia Ngôn biết: “Cố tổng là đại BOSS của Hối thị đó.”
Ánh mắt Tần Gia Ngôn nhìn Cố Dư Sinh có thêm mấy phần sùng bái.
Cố Dư Sinh có chút trầm tĩnh, cười cười đầy thân thiện với Tần Gia Ngôn, ngữ khí còn rất ôn hòa: “Đúng, đây trùng hợp lại là trò chơi công ty tôi sản xuất nên nếu như cậu muốn có trang bị gì thì cứ trực tiếp liên hệ với Tiểu Vương, để hắn sắp xếp cho cậu.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại nhìn về phía Tiểu Vương, trực tiếp dặn dò: “Thôi đi, bây giờ cậu liền đi thu xếp cho cậu ấy một tài khoản có tất cả các trang bị cho cậu ấy đi.”
Tiểu Vương lập tức làm theo.
Sự sùng bái trong mắt Tần Gia Ngôn lại biến thành vui mừng, bất quá cũng óc chút ngại: “Như vậy, không hay cho lắm thì phải.”
“Không sao!” Cố Dư Sinh nhẹ nhàng trả lời xong, một giây sau, điện thoại của Tần Gia Ngôn kêu leng keng, báo tất cả những trang bị đều đã được nhận.
Tần Gia Ngôn cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, bởi vì quá hưng phấn mà trên khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng hồng, cậu cầm điện thoại xem một lúc lâu, mới nhớ đến chuyện phải nói cảm ơn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh khẽ mỉm cười: “Không có gì, chờ có trang bị mới, anh sẽ nói người gửi cho em.”
. . . . .
Sau đó lúc mẹ Tần nói chuyện với mọi người lúc ăn cơm, Cố Dư Sinh đi rửa tay là Tần Gia Ngôn cứ dính ở một bên, khi thì lấy nước rửa tay cho hắn, khi thì lấy khăn cho hắn lau tay.
Trước khi hai người ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Dư Sinh đến gần nói vào tai TầnGia Ngôn,nhẹ giọng hỏi thăm: “Chị của em… gần đây nhất có phải là thích ai đó không?”
“Không có a…” Tần Gia Ngôn lắc lắc đầu, sau một lát, hoc theo dáng vẻ của Cố Dư Sinh, lại đến bên tai hắn bán đứng Tần Chỉ Ái: “Theo em được biết thì chị em chỉ thích một người, em thấy chị ấy viết trên lịch bàn con số 3472, anh Dư Sinh, đây là số ngày mà chị ấy đã yêu người đó, là lúc trung học cơ sở đã bắt đầu yêu đến bây giờ, hồi đó em xem trộn nhật ký của chị ấy mới biết đó, nếu gần đây có người mới thì chị ấy sẽ không viết con số đó rồi…”
3472… thì ra cô đã thích hắn ba ngàn bốn trăm bảy mươi hai ngày. . . thật là một con số thật lớn.
Trong lòng Cố Dư Sinh thoáng gật đầu, không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, ý nói hắn dẽ giữ bí mật.