Đập đến nỗi tay hắn đau Tần Chỉ Ái vẫn không mở cửa ra, nhà bên cạnh nhà cô lại mở cửa.
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, sau đó lại nhìn cửa phòng Tần Chỉ Ái một chút mới mở miệng nói: “Anh tìm cô bé ở trong phòng này sao?”
Cố Dư Sinh gật gật đầu, không lên tiếng.
Vì Tần Chỉ Ái rất xinh đẹp cho nên người phụ nữ kia nhìn thấy liền nhớ mặt cô, hôm nay khi cô trở về, cũng đúng lúc gặp cô ta nên tốt bụng nói cho Cố Dư Sinh biết: “Cô ấy không có ở nhà, lúc tôi về đúng lúc thấy cô ấy đã đi ra ngoài rồi.”
Không ở nhà, điện thoại lại tất mắt, hắn không liên lạc được với cô.
Cố Dư Sinh nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ lạc lõng, mới từ từ hỏi lại một câu: “Vậy sao?”
“Đúng, đúng như vậy…” người phụ nữ đó là người Tứ Xuyên, nói giọng địa phương: “… Đi với một cậu nhóc đẹp trai ra ngoài…”
Cố Dư Sinh vốn định nói gì đó, nhưng trong phút chốc lại cứng đờ cả người.
Trong phòng người phụ nữ trung niên đó đang mở nhạc, tiếng nhạc lan ra cửa: “Màu trời xanh chờ cơn mưa dịu dàng, còn anh đang chờ đợi em…”
Thì ra, cô hẹn với người trong cuộc sống mới ra ngoài rồi. . .
Cô đang cố gắng quên hắn. . .
Dù lúc này có nhiều hoang mang nhiều đến luống cuống, cô đã không còn là cô gái khi hắn đau khổ đến tận cùng, khi hắn cho rằng mình đã mất tất cả mà đến ôm lấy hắn, thì thầm với hắn rằng ‘Anh còn có em’ nữa.
Cố Dư Sinh đưa lưng về phía người phụ nữ trung niên một lúc lâu, lâu đến nỗi người phụ nữ kia nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái một lúc lâu, cuối cùng cũng đóng cửa, quay vào nhà, hắn mới quay đầu, nhìn hàng hiên không một bóng người, vô thức hỏi lại: “Thật như vậy sao?”
Hàng hiên trống trải yên tĩnh, không có ai.
Hắn đứng yên một lúc, cười khẽ một cái, vào thang máy.
Từ trong thang máy đi ra, trời đã tối đen.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời không một ánh sao, cũng không có trăng, bên tai bỗng nhiên lại vang lên câu hát vừa nãy mà hắn đã nghe trên hành lang: “Màu trời xanh chờ cơn mưa dịu dàng, còn anh đang chờ đợi em…”
Cô có biết hắn đang rất muốn, cực kỳ muốn gặp cô không?
Cô có biết, cho dù cô có quay đi nhưng hắn vẫn như cũ lựa chọn chờ đợi không?
. . . . .
Bởi vì ngày mốt Tần Chỉ Ái phải ra nước ngoài.
Đêm nay Tần Chỉ Ái muốn mời lãnh đạo và bạn học của mình đi ăn tối.
Buổi chiều, cô ngồi trên ghế dài trong tiểu khi, nhiều lần đọc Microblogging, nhìn tin tức về scandal của Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu, cho đến khi điện thoại hết pin.
Về đến nhà, cô còn chưa kịp sạc pin, nhóm trưởng đã đến đón cô.
Đến điểm hẹn, điện thoại không còn pin, tự động tắt nguồn.
Ăn tối xong, về đến nhà, đã là 11 giờ khuya.
Cô sạc pin điện thoại trước, sau đó mới đi tắm.
Sau khi ra ngoài, bởi vì mang thai mà cô không dám dùng máy sấy tốc, chỉ cầm khăn mềm lau tóc, đợi đến khi tóc đã khô, cô mới bò lên giường.
Tựa đầu lên giường, việc đầu tiên Tần Chỉ Ái làm là mở Microblogging lên.
Trước khi cô tắt máy còn để điện thoại treo ở tin kết hôn của Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu, nhưng giờ lại không thấy nữa rồi!