Khi Tần Chỉ Ái về nhà, Hứa Ôn Noãn đang ở trong nhà bếp rửa rau.
Hứa Ôn Noãn nghe thấy tiếng động, liền để hai tay ướt chạy ra cửa, dò xét một lúc lâu: “Tiểu Ái, mau giúp mình nấu đồ ăn đi, mình đói lắm rồi.”
Tần Chỉ Ái còn chưa kịp nói với Hứa Ôn Noãn một câu, cô liền lách vào nhà bếp.
Tần Chỉ Ái thay giày, đi vào phòng ngủ, thay đồ mặc ở nhà, nhìn vào phòng Hứa Ôn Noãn một chút, trong phòng ngủ của cô đã được dọn sạch sành sanh, giống như những âm thanh đồ vật đổ vỡ chỉ là ảo giác của Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, nhìn ngoài ban công, thấy một túi rác đen to tướng, chắc là lúc cô còn chưa về, Hứa Ôn Noãn đã dọn sạch rồi phải không?
Thay xong quần áo, Tần Chỉ Ái thấy Hứa Ôn Noãn đang ngồi trên bàn ăn, bật bếp điện làm nước dùng.
Tần Chỉ Ái đi đến giúp, ánh mắt lâu lâu lại nhìn Hứa Ôn Noãn, nhưng có mấy lời muốn hỏi lại không dám hỏi ra.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Tần Chỉ Ái thả thịt dê vào nồi, Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên như nhớ đến gì đó, liền chạy đến mở tủ lạnh lấy ra một chai bia: “Tiểu Ái, cậu uống không?”
Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu: “Mình uống sữa!”
“Được rồi…” Hứa Ôn Noãn không ép cô, tiện tay lấy ra một chai sữa bò.
Hứa Ôn Noãn ngồi xuống, mở bia, ngẩng đầu lên uống như uống nước lọc vậy, sau đó mới cầm đũa, gắp thịt dê lên ăn, mặt mày vui vẻ nhai.
Tần Chỉ Ái thấy Hứa Ôn Noãn cười, cũng mím môi cười nhạt, nhưng sau đó vẫn gọi: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn như biết Tần Chỉ Ái muốn hỏi chuyện giữa cô và Ngô Hạo, cũng không biết nên xử lý như thế nào, giơ chai bia, đụng vào chai sữa bò của cô, cắt ngang Tần Chỉ Ái: “Nào, cạn ly!!”
Tần Chỉ Ái uống hai ngụm sữa bò, nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn gắp cho cô hai miếng thịt, ra hiệu cô ăn cho nóng.
Tần Chỉ Ái nhìn hiểu Hứa Ôn Noãn không muốn nói chuyện lúc này, không hỏi nữa.
Sau đó Hứa Ôn Noãn uống đến chai thứ hai, cô vẫn chủ động khai báo: “Tiểu Ái, mình không kết hôn với Ngô Hạo.”
Trưa nay trên thichsdoctruyen tiếp tục ra thêm nhiều chương nữa mọi người chờ nhé :)
Kỳ thật cô đã sớm có linh cảm này, lễ cưới của Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo ngày mốt sẽ bị hủy, chỉ là lúc nghe từ miệng của Hứa Ôn Noãn, Tần Chỉ Ái lại không nhịn được, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
“Có điều, Tiểu Ái…” Hứa Ôn Noãn rũ mi mắt, cố gắng cười, nói tiếp: “…Mình cũng không chia tay với Ngô Hạo.”
“Nói thật, gần đây mình cứ cảm thấy giống như nằm mơ, rất nhiều lần mình cho rằng sau khi tỉnh ngủ, sẽ phát hiện kỳ thật Ngô Hạo không có dây dưa gì với Tưởng Tiêm Tiêm.”
“Dù mình có rất tức giận, cũng rất khó vượt qua khổ ải này, thậm chí lúc mình cãi nhau với Ngô Hạo đã nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng Tiểu Ái, cậu biết không? Hai chữ biệt ly kia, mình không cách nào có thể nói ra được.”
Mắt lại lấp lánh ánh nước, giọt nước từ khóe mắt lăn xuống, cô giơ chai bia lên, mới tiếp tục run rẩy nói: “Bởi vì lúc mình và Ngô Hạo ở bên nhau, mình không bao giờ nghĩ đến việc phải nói với anh ấy hai chữ ly biệt này.”