Cố Dư Sinh biết cô sẽ đóng cửa, nhanh tay chặn cửa, tốc độ nhanh hơn tốc độ của cô nhiều, khiến cô không thể đóng cửa lại.
. . . . .
Thẳng thắn mà nói, nếu không phải Ngô Hạo chạy đến công ty cầu xin hắn đến đây một chuyến, Cố Dư Sinh thật sự chẳng muốn quan tâm hắn ta có nát đến thế nào.
Đương nhiên, có thể thuyết phục hắn không phải là Ngô Hạo mà là câu nói kia của Ngô Hạo: “Anh Sinh, anh theo em đến nhà của Tiểu Ái và Hứa Ôn Noãn một chuyện đi.” Là 4 chữ ‘nhà của Tiểu Ái’ đã khiến hắn nhấc người lên.
Từ lúc ở Thượng Hải, sau khi hắn biết Tần Chỉ Ái là Tiểu A xong, Cố Dư Sinh vẫn đang chờ hồi âm, gần như nửa tháng rồi hắn còn chưa nhận được.
Lại là từ lúc cô rời khỏi Hối thị, sau khi Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn có mâu thuẫn, hắn và cô hầu như chưa từng có liên hệ với nhau.
Vì vậy, Cố Dư Sinh ôm tâm tư muốn gặp cô liền chạy đến đây một chuyến.
Lại vì lẽ đó, sau khi hắn ngăn cô đóng cửa lại, liền đưa tay ra kéo Tần Chỉ Ái qua khỏi cửa, sau đó tránh cửa để Ngô Hạo vào phòng.
Tần Chỉ Ái phản ứng rất đúng với tưởng tượng của Cố Dư Sinh: tóm lấy cánh tay của Ngô Hạo: “Ôn Noãn không muốn nhìn thấy anh.”
“Chuyện của bọn họ để bọn họ tự mình giải quyết, cô cản được nhất thời, cũng đâu cản được cả đời…” Cố Dư Sinh đưa tay ra, bắt lấy tay Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái càng nắm chặt: “Nhưng tối thiểu là lúc này Ôn Noãn không muốn gặp anh ta…”
Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Hứa Ôn Noãn đã nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng nhiên mở cửa phòng đi ra.
“Ôn Noãn…” Ngô Hạo gọi cô.
Hứa Ôn Noãn giống như không nghe hắn gọi, lẳng lặng nhìn Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, cậu để anh ta vào đi.”
“Ôn Noãn…” Tần Chỉ Ái chần chừ một chút, không buông tha cho cánh tay của Ngô Hạo.
Hứa Ôn Noãn hiểu được sự lo lắng của cô, cười yếu ớt: “Anh Sinh nói không sai, mình và anh ta thật sự có chuyện cần phải giải quyết.”
Tần Chỉ Ái mím môi, buông lỏng cánh tay của Ngô Hạo.
“Tiểu Ái, cậu nói chuyện với anh Sinh và anh Thành đi.” Hứa Ôn Noãn nhẹ nhàng nói thêm một câu, sau đó cuối cùng cũng nhìn về phía Ngô Hạo, cô không gọi tên hắn mà nhàn nhạt nói: “Vào đi.” Liền quay vào phòng ngủ của mình.
Ngô Hạo chỉ dừng một lúc, mới cất bước vào phòng ngủ của Hứa Ôn Noãn.
Đợi đến khi Ngô Hạo vào trong xong, Tần Chỉ Ái mới để Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành vào nhà.
Tần Chỉ Ái rót ba ly nước lọc, để ở trước mặt Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành mỗi người một ly, sau đó tự mình cầm một ly, ngồi với hai người họ trên ghế salon, không ai nói gì với ai.
Phòng mà cô và Hứa Ôn Noãn thuê hiệu quả cách âm không tốt, tiếng nói của Ngô Hạo vào Hứa Ôn Noãn, bên ngoài đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Người đầu tiên lên tiếng trước chính là Ngô Hạo, sau khi hắn vào phòng, đứng rất lâu, mới nói câu đầu tiên: “Ôn Noãn, xin lỗi…”
Trong tình yêu, không gì làm người khác đau đớn nhất bằng hai chữ “Xin lỗi.”
Tuy rằng Tần Chỉ Ái không thể nhìn thấy biểu hiện của Hứa Ôn Noãn, nhưng cô lại biết ba chữ này chính là một con dao đâm vào lồng ngực Ôn Noãn một cách tàn nhẫn nhất.
Như suy nghĩ của Tần Chỉ Ái, một giây sau, trong phòng của Hứa Ôn Noãn liền vang lên tiếng “Đùng” một cái.