Có thể đây là bữa tối cuối cùng mà cô có thể ăn cùng hắn rồi.
Cô muốn chấm một dấu tròn hoàn chỉnh cho kết thúc này, cho nên cô sẽ làm tất cả những món ăn mà đáng ra cô phải làm cho hắn, nấu hết một lần.
Cô muốn chính mình phải biểu hiện khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình cho hắn xem, vì vậy làm xong cơm tối cô liền lập tức chạy lên lầu, tắm rửa sạch sẽ, xua tan mùi dầu ăn nước tương trên người mình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm làm cho mình trở nên thật đẹp, lại cố ý chọn một chiếc váy đẹp nhất, làm những chuyện mà lúc nhỏ cô đã làm để chuẩn bị cho buổi hẹn hò đầu tiên của hắn.
Nhưng bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, cô ngồi trước bàn ăn chờ đến tám giờ, chín giờ, mười giờ. . . Cơm đã nguội, cô lại hâm tới hâm lui không biết bao nhiêu lần, còn hắn lại chưa về nhà.
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng dụi con mắt chua xót, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Mười giờ bốn mươi ba phút.
Có thể là hắn đang bận, có thể chờ chút nữa hắn sẽ trở lại.
Tần Chỉ Ái thấy thức ăn trên bàn lại nguội, cô lại hâm lại lần nữa, hâm đến nỗi thức ăn không còn mùi vị như ban đầu, kiên trì, yên lặng chờ đợi hắn.
Thời gian vô tri vô giác trôi, cũng đã đến 11 giờ.
Cố Dư Sinh còn chưa về, thậm chí cũng không gọi điện thoại.
Hắn hẹn với cô tối này mà? Cô có nên gọi điện thoại cho hắn hỏi một câu không?
Tần Chỉ Ái nghĩ, liền gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Nghe thấy trả lời như vậy, Tần Chỉ Ái cảm thấy mất mát để điện thoại xuống.
Không chừng điện thoại hết pin rồi thì phải, đợi thêm một chút vậy, cô đã đợi được hắn lâu như vậy, chẳng lẽ còn một chút nữa cô cũng không chờ được?
Lúc 12 giờ đêm, trong phòng khách tràn ngập tiếng đồng hồ báo giờ.
Là hắn hẹn cô mà, hắn thẳng thắn đồng ý mà, sao giờ này còn chưa về? Lại lỡ hẹn với cô lần nữa sao?
TayTần Chỉ Ái nhịn không được nắm thành quyền, từ từ lại tăng lực.
Lúc 12 giờ rưỡi, Tần Chỉ Ái lại cầm điện thoại di động lên, lại gọi cho Cố Dư Sinh một lần nữa, lại không mở máy, sắc mặt của cô dần trở nên trắng xám.
Rõ ràng cách đây mấy tiếng đồng hồ cô rất đói, nhưng bây giờ một chút khẩu vị cũng không có.
Cô rót cho mình một ly nước, uống hết nửa ly, cũng uống không trôi, sau đó cô nhìn ghế ngồi lúc trước Cố Dư Sinh vẫn hay ngồi trên đó ăn cơm, vì tẻ nhạt mà cô lại dùng thời gian phải chờ đợi kia để tưởng tượng xem hắn trở về sẽ như thế nào.
Ảo tưởng đã đến phần cuối, cũng đã là ba giờ sáng, bên ngoài biệt thự vẫn yên lặng, không có bất kì động tĩnh nào.
Tần Chỉ Ái không hề buồn ngủ chút nào, dùng ngón tay nhúng vào nước, viết chữ lên bàn.
“Cố Dư Sinh, sao anh còn chưa về nhà?”
“Cố Dư Sinh, em đang chờ anh về nha.”
“Cố Dư Sinh, nếu anh còn không về, sau này có thể sẽ không nhìn thấy em nữa đâu.”
“Cố Dư Sinh, được rồi, em thừa nhận, là em muốn nhìn thấy anh.”
Viết viết, viền mắt Tần Chỉ Ái liền trở nên hồng, cô nỗ lực cố gắng cười, liền nằm nhoài trên bàn phát ngốc.
Sắc trời tối đen bên ngoài cũng bắt đầu tờ mờ sáng, sau đó cô mới ý thức được, cô đã thức chờ hắn suốt đêm.
Hắn sẽ không về sao?
Tần Chỉ Ái khẽ thở dài, đứng lên, vừa mới chuẩn bị dọn dẹp cơm trên bàn, liền nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài biệt thự.