Cố Dư Sinh cầm nhẫn, xem xét thật kỹ một lúc, sau đó nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, liền lầu bầu lầu bầu gì đó.
Đêm nay hắn đã chuẩn bị cầu hôn với cô, mấy ngày nay hắn đã nghĩ trong đầu vô số lần những lời phải nói, hầu như là đã thuộc làu làu, nhưng không biết tại sao khi cầm nhẫn lên hắn lại trở nên căng thẳng, thậm chí những chữ đã nghĩ sẵn trong đầu cũng quên hết phân nửa.
Hắn chưa từng yêu đương, nên những lời nói đó hắn đã vắt óc suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.
Những lời cứng ngắc như vậy mà cũng trả bài cho cô nghe thì chi bằng nhớ cho kỹ hai câu: “Anh yêu em” và “Chúng ta kết hôn đi” cho lẹ, còn những câu còn lại tự triển khai ý sau.
Tay trái Cố Dư Sinh gõ lên bàn làm việc cũng không theo một tiết tấu nào, trong tiếng lanh lảnh cộc cộc, hắn lại nảy ra một ý.
Hay là hắn viết những lời muốn nói ra giấu dưới mền lúc cô đi tắm, chờ Tiểu Phiền Toái tắm xong mở chăn đi ngủ, những tờ giấy đó sẽ tung bay đầy giường.
Tốt nhất là nên chuẩn bị một ít nến đỏ đốt trong phòng, ngày xưa không phải người ta đều dùng nến đỏ để tôn lên bầu không khí hỷ kết lương duyên sao?
Trong ánh nến chập chờn, cô ngồi đọc từng tờ, từng tờ giấy mà hắn viết.
Cố Dư Sinh càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, liền buông nhẫn xuống, tìm giấy bút, không ngừng nghĩ nghĩ viết viết.
“Trước kia chưa gặp em, anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, sau khi anh gặp em, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc cưới người con gái khác.”
“Trước đây không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng hiện nay, anh chỉ yêu em.”
“Rõ ràng từ trước tới nay anh chưa từng để ý ai, em là một người duy nhất trong biển người.”
“Anh muốn cùng em ngủ ngon, cùng em thức dậy.”
“Anh muốn em chia sẻ những chuyện vui buồn với anh.”
“Đối với anh mà nói, em là Cố phu nhân, cũng là Tiểu Phiền Toái, còn gọi là… người yêu của Cố Dư Sinh.”
“Anh muốn năm mươi năm sau, anh gọi em là Tiểu Phiền Toái, em vẫn trả lời anh một tiếng “dạ”.”
“Tiểu Phiền Toái, anh yêu em.”
“Anh có được tình yêu đẹp nhất này là nhờ em, vì vậy anh sẽ trân trọng em suốt quãng đời còn lại.”
. . . . .
Mãi đến khi mặt trời lặn, hắn mới ngừng bút, hắn cầm một túi văn kiện, nhét từng tờ giấy trên bàn vào, lúc đóng túi lại cầm bút lên viết câu cuối cùng.
“Tiểu Phiền Toái, anh có thể dùng cả đời này vì em viết những lời sến súa như thế này, chỉ một nội dung, anh cũng mong điều này không có điểm dừng.”
. . . . . .
Còn chưa cầu hôn nhưng chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo có thể ở bên cạnh cô, tâm trạng của hắn trở nên dâng trào, hắn đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn bên ngoài ánh nắng vàng rực rỡ, bỗng nhiên mong trời tối mau mau.
Tiểu Phiền Toái, em có biết không?
Khi anh quyết định ở cùng em đến suốt quãng đời còn lại, anh liền mong quãng đời còn lại có thể đến nhanh một chút.
Tiểu Phiền Toái, em sẽ hiểu chứ?
Chỉ muốn bắt đầu, không muốn kết thúc, anh hứa với em tám chữ này, ngoại trừ sinh tử, trên đời này cũng không có chuyện gì có thể chia cắt chúng ta.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lại cười nhẹ, khiến cả người hắn cũng trở nên ôn hòa.
Yên tĩnh và hoàn mỹ như vậy cũng chỉ mới kéo dài mấy phút, điện thoại trên bàn hắn đã reo liên tục.