Cố Dư Sinh nói tới đây, hơi dừng một chút, liếc nhìn Tần Chỉ Ái, mới nói tiếp: “Em thích con trai hay con gái?”
Tần Chỉ Ái cũng chưa trả lời kịp, Cố Dư Sinh vẫn tiếp tục nói: “Anh khá thích con gái.”
“Con gái rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện sớm, sẽ chăm sóc em, lớn rồi cũng có thể bớt lo… Sẽ không giống con trai, lúc quậy lên sẽ không quản được, còn sợ nhóc sẽ đánh nhau gây họa,… có điều, con gái cũng khá lo lắng, sợ con bé bị bắt nạt, gặp phải bạn học xấu sẽ bị thiệt thòi…”
“Nhưng mà cũng không sao… Anh sẽ bảo vệ tốt con gái của chúng ta, không để cho con bị bắt nạt, sẽ là một công chúa nhỏ có một không hai…”
“Anh sẽ dành cho bé một phòng trên lầu ba, một phòng đồ chơi, một phòng để học bài, một phòng piano… ừm… nếu như bé thích nhảy múa, cũng có thể làm thêm một phòng tập múa. . .”
Nghe Cố Dư Sinh nói xong, trong đầu Tần Chỉ Ái lập tức hiện ra một loạt những hình ảnh theo miêu tả của hắn.
Con còn chưa sinh, hắn đã nghĩ đến những chuyện này rồi, nhưng hắn sẽ thương con trai của hắn chứ?
Hắn luôn miệng nói “chúng ta”, hai chữ thật tốt đẹp, nhưng nghe vào tai cô lại toàn là đau xót.
Bởi vì chữ “chúng ta” trong miệng hắn, chỉ là Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu, không liên quan một chút gì đến Tần Chỉ Ái, ngay cả đứa con mà hắn đang mong đợi cũng sẽ là do Lương Đậu Khấu sinh cho hắn, không phải Tần Chỉ Ái.
“Sau nhà chúng ta còn có một khu đất trống, anh nghĩ rồi… Nếu thật sự có con gái, anh sẽ xây một pháo đài cho con bé chơi. . . “
Cố Dư Sinh đang nói, nhưng Tần Chỉ Ái một chút cũng không muốn nghe nữa, cô thừa dịp hắn nói xong, trầm mặc, muốn mở miệng thay đổi đề tài, Cố Dư Sinh đã nghiêng đầu hỏi cô: “Còn em thì sao? Em thích con trai hay con gái?”
Con của chúng ta… hắn vẫn còn nghĩ rằng con của hắn là do cô sinh, vậy cô có thể ích kỷ một chút nghĩ rằng đứa bé đó sẽ là con của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái không?
Coi như là cô đang tự lừa mình dối người, cho mình một giấc mơ đẹp đi, về sau cô không còn có cơ hội như vậy nữa rồi.
Tần Chỉ Ái trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh, nhẹ nhàng nở nụ cười, mới trả lời vấn đề của hắn: “Em hy vọng là một đứa con trai.”
Hình dáng của con trai…
“Con trai không dễ dàng chịu thiệt thòi, lớn rồi cũng có thể bảo vệ em mà,… Quan trọng hơn, nếu như phải sinh hai đứa, em muốn đứa đầu lòng phải là con trai, sau này nó còn có thể bảo vệ em gái của nó, con gái ngoài ba còn có anh hai bảo vệ…”
Trong lòng Tần Chỉ Ái ảo tưởng rất nhiều về đứa con của cô và Cố Dư Sinh, cô vốn có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói nhưng chưa nói được nhiều, cô đã không nói nổi nữa. . .
Cô sợ lại nói sẽ không kiềm chế được bản thân mình, đơn giản kết thúc: “Ừm, có hai bé thì tốt hơn…” vẽ nên tương lai quá đẹp, tốt đẹp như tương lai của mình và Cố Dư Sinh vậy, mặt mày của hắn đều mang ý cười, hắn nắm tay cô đi về phía trước, nghĩ cô còn chưa đồng ý có một đứa con với mình, lại hỏi: “Vì vậy, Tiểu Phiền Toái, chúng ta bắt đầu chuẩn bị có em bé đi, được không?”