Vào cuối ngày, trời bắt đầu mưa nhẹ khi hai người lái xe trở về nhà.
Nhìn những hạt mưa rơi bên ngoài cửa kính xe, Cố Nhan thầm nghĩ, mưa mùa hè luôn thất thường như vậy.
Sau khi cửa mở ra, Cố Nhan im lặng ngoan ngoãn đứng sau lưng Chu Quân Ngôn, không thay giày rồi tự đi vào như thường lệ.
Cô nhìn nơi mình chỉ mới rời đi cách đây vài ngày. Cách bài trí trong phòng đơn giản lạnh lẽo không có bất cứ độ ấm nào, nhưng vì sao lại làm cô cảm thấy an toàn đến lạ?
Chu Quân Ngôn dắt cô đi thẳng vào phòng tắm, hai người cởi bỏ quần áo ướt, cơ thể dán vào nhau trong một không gian hẹp.
Mở vòi hoa sen, hơi nóng nhanh chóng bao quanh cơ thể hai người.
Chu Quân Ngôn lấy một chút sữa tắm, xoa đều trên cổ cô, tay dần đi xuống xoa hai bầu ngực rồi tới bụng dưới và đùi. Cố Nhan lặng lẽ dựa vào anh, mở to hai mắt, cảm giác ỷ lại để mặc anh tắm cho mình.
Sau khi tắm xong, Chu Quân Ngôn quấn khăn tắm quanh người rồi bế cô vào phòng ngủ.
Nằm trên giường, Chu Quân Ngôn hôn khắp người cô. Nụ hôn của anh nhẹ như lông vũ, Cố Nhan nhìn anh không chớp mắt.
Chẳng mấy chốc, anh nằm trên người cô, đôi mắt nhìn cô sâu thẳm. Cố Nhan thấy khó hiểu.
“Đừng khóc.” Chu Quân Ngôn vuốt tóc trên trán cô.
Cố Nhan chạm vào khuôn mặt mình, lúc này cô mới biết mình đang khóc.
Những ngày qua thật sự rất buồn nên khi được trở về bên anh, cô vẫn sợ nó chỉ là một giấc mơ.
Anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô, thân dưới chuẩn bị đi vào cơ thể cô, Cố Nhan khẽ nhắm mắt lại.
“Chúng ta đã không làm tình gần cả tuần rồi, khi anh vào sẽ hơi đau đấy.”
Chu Quân Ngôn vừa vào thì ngừng lại, anh vuốt ve khuôn mặt cô, giọng đè nén hỏi:
“Có đau không?”
Một cảm giác mất mát nhưng được tìm về ùa vào tâm trí của Cố Nhan. Cô cần một cuộc ân ái mãnh liệt để xua tan đi nỗi lo lắng. Cô gật đầu nhưng rất nhanh sau đó lại lắc đầu, vòng tay ôm cổ Chu Quân Ngôn và nói câu đầu tiên sau khi trở về đây tối nay.
“Em cho phép anh làm em đau.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô không nói gì, giây tiếp theo anh cúi đầu xuống môi lưỡi hai người quấn lấy nhau. Tay Chu Quân Ngôn xoa nắn hai bầu ngực cô một cách đê mê khiến khoái cảm dâng trào, dâm thuỷ tiết ra nhiều hơn giảm bớt đau đớn khi côn th*t cắm vào. gậy th*t vùi trong cửa huyệt cách lớp bao cao su mỏng manh chuyển động nhanh chậm phát ra tiếng nhóp nhép đầy dâm mỹ. Cố Nhan lắng nghe tiếng thở dốc của anh, cảm giác sung sướng ngày càng mãnh liệt.
Hiệp đầu tiên, cả hai người nhanh chóng lên đỉnh.
Đêm đó, họ đã làm rất nhiều lần, dùng nhiều tư thế khác nhau. Hiệp cuối, Chu Quân Ngôn muốn ôm cô làm.
Lưng Cố Nhan dựa vào ngực anh, hai đùi hướng về phía trước, Chu Quân Ngôn ôm eo cô đưa lên hạ xuống, đến khi chân cô run rẩy mới bắn ra.
Sau cao trào, hai người nằm nghiêng đối diện nhìn nhau, Chu Quân Ngôn vỗ nhẹ lưng cô, Cố Nhan nhìn đôi mắt dịu dàng của anh dưới ánh đèn, bất ngờ nói:
“Thật ra, chiều nay em có đến đây để tìm anh.” Cố Nhan vừa nói vừa chạm nhẹ lên sống mũi anh.
Chu Quân Ngôn nắm tay cô, đôi mắt vẫn nhìn cô chằm chằm: “Tại sao em không bỏ cây sen đá xuống?”
Hơi thở của Cố Nhan dần chậm lại, nhìn anh đang âu yếm hôn nhẹ lòng bàn tay mình: “Bởi vì em không bao giờ làm bất cứ điều gì trái với ý muốn của anh.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô hồi lâu, sau đó chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Nửa đêm, Cố Nhan đột nhiên tỉnh dậy. Mấy ngày nay cô đã ngủ quá nhiều, giờ khó có thể ngủ thêm được nữa.
Cô cử động đầu, cảm thấy có gì đó lạnh lẽo bên cạnh mặt mình. Mở mắt ra, một chiếc chìa khóa vàng nằm trước mặt cô, phản chiếu dưới ánh trăng. Cô nhìn không chớp mắt một lúc lâu, rồi cẩn thận chạm vào nó. Cô dám chắc đó là chìa khóa được chôn dưới gốc cây, không biết Chu Quân Ngôn đã lấy nó ra khi nào.
Cố Nhan ngây người nhìn anh, mắt anh nhắm nghiền còn hai tay ôm eo cô.
Chu Quân Ngôn đột ngột tỉnh giấc khi Cố Nhan động đậy. Anh mở mắt, hai người nhìn nhau trong màn đêm sâu thẳm.
“Không ngủ được à?” Anh không cầm chìa khóa, chỉ lo lắng nhìn cô.
Cố Nhan lắc đầu, cười nói: “Em chỉ thích nhìn anh thôi!”
Chu Quân Ngôn ôm cô vào lòng, tâm trạng phức tạp: “Anh ở đây ngay bên cạnh em mà, sáng mai thức dậy em có thể nhìn tiếp.”
Cô lắng nghe nhịp tim đều đặn mạnh mẽ của anh, thầm nhủ: “Chúng ta nhất định sẽ luôn ngủ bên cạnh nhau như vậy mãi mãi.”
———–
Sáng hôm sau, Cố Nhan và Chu Quân Ngôn cùng nhau đi làm.
Công ty là của Cố Trọng Lâm, tất cả phải nghe theo lời cấp trên. Các thành viên trong nhóm vừa trở về sau chuyến đi Đông Nam Á ngày hôm qua nên có rất nhiều công việc chất chồng trong những ngày này. Mọi người không có thời gian trò chuyện, cố gắng làm hết phần việc của mình.
Xế chiều, Cố Nhan gặp Cố Trung Lâm tại công ty. Cả ngày, cô luôn trong tâm trạng sẽ bị ông đuổi khỏi công ty, nhưng cuối cùng vẫn không có gì xảy ra.
Vài ngày sau, Cố Nhan nhận được chuyển phát nhanh, khi mở ra thì thấy chiếc túi xách mà cô đã bỏ lại ở nhà của Cố Trung Lâm vào ngày hôm đó.
Sau khi nhìn thấy nó, cô không biết mình đang nghĩ gì. Thật ra cô đã trách móc cha mẹ mình nhiều năm rồi, cũng không mong đợi thay đổi gì từ hai người. Cố Trung Lâm giống như một vết xe đổ mà Cố Nhan hoàn toàn không bao giờ muốn mình trở thành như thế.
———
Bất chợt vào một ngày khoảng hai tháng sau, Chu Quân Ngôn nói với cô trên đường đi làm:
“Tối nay anh sẽ đến chỗ của mẹ một lúc.”
Cố Nhan nghĩ ngợi: “Đúng lúc Hứa Yên mời em xem phim. Vậy để dịp khác anh chở em qua thăm dì nhé.”
Chu Quân Ngôn liếc sang bên cạnh: “Đi xem phim với anh, sau đó ghé qua với anh.”
Cố Nhan cắn môi, lo lắng hỏi: “Em có thể đi à?”
“Có chuyện gì vậy?” Chu Quân Ngôn nhìn thẳng phía trước, tay trái nắm lấy hai bàn tay siết chặt của cô.
Sau khi đến cửa nhà Chu Ninh, Chu Quân Ngôn luôn nắm tay Cố Nhan. Cô không rút lại được nên thấy hơi ngại. Trông Chu Quân Ngôn làm như không có chuyện gì, cô mới dần thả lỏng.
Sau khi cửa mở, mẹ Chu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, Cố Nhan nhận ra chắc bà đã biết hai người “hòa giải” từ lâu rồi.
Cô không biết Chu Quân Ngôn đã nói với mẹ anh như thế nào, có lẽ vì cô nên anh đã nói dối.
Trước khi ăn, Cố Nhan vào phòng rửa tay, Chu Quân Ngôn cũng đi theo, anh dựa lưng vào khung cửa nhìn cô.
Cố Nhan liếc anh đầy kỳ quái, thấp giọng hỏi: “Chẳng phải anh đã rửa tay lúc vừa đến rồi à?”
Chu Quân Ngôn chỉ “ừm” một tiếng, vẫn đứng tại chỗ.
“Vậy tại sao anh lại đứng đây? Anh làm em cảm thấy mình như một đứa trẻ chưa dứt sữa …”
Cố Nhan vừa nói, vừa nhẹ nhàng vẩy nước trên tay lên mặt anh.
Chu Quân Ngôn nghiêng đầu tránh đi, nghiêm túc nhìn cô:
“Không phải em luôn muốn anh sẽ ở bên cạnh em khi em sợ sao?”
“Em nói lúc nào…” Cố Nhan vừa thốt ra thì chợt nhớ cô đã từng nói dối anh về sinh nhật mình khi ở trong hang động. Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nhớ rõ lời cầu nguyện của mình trước mấy nhánh cây, cô mở to mắt nhìn anh.
Chu Quân Ngôn thấy bàn tay Cố Nhan sắp bị cô chà rửa đến đỏ lên, anh đi hai bước về phía trước, tắt vòi nước rồi nắm lấy hai tay cô kéo ra ngoài.
Ăn xong, Chu Ninh đến nhà kho tìm túi tái sử dụng để đi mua sắm. Chu Quân Ngôn bảo Cố Nhan ngồi nghỉ, còn anh thì xếp bát vào máy rửa.
Từ khi mua máy rửa bát về, Chu Quân Ngôn thấy khá tiện lợi nên mua thêm một cái cho Chu Ninh.
Cố Nhan lấy khăn chuẩn bị lau bàn ăn thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Cô liếc nhìn màn hình, đứng dậy đi ra ban công.
“Bà ngoại à! Nhớ cháu sao? Tối mai mình đi ăn ạ?” Cố Nhan chạm vào cửa kính rồi nói tiếp: “Vâng, bà đã uống thuốc chưa? Vậy thôi, bà cháu mình gặp nhau vào tối mai nhé.”
Sau khi cúp máy, Cố Nhan đứng đó suy nghĩ một lát mới quay lại phòng khách. Chu Quân Ngôn vẫn đứng chỗ cũ đợi cô, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt anh.
Tay Chu Ninh cầm hai chiếc túi tái sử dụng, bà nói với con trai: “Tối nay các con cứ lo việc của mình, mẹ sẽ tự đi siêu thị.”
Cố Nhan vội xua tay: “Không sao đâu dì, chúng con cũng định đi siêu thị mua đồ, chúng ta đi chung luôn nhé.”
Chu Quân Ngôn thu hồi ánh mắt: “Siêu thị đóng cửa lúc chín giờ, mau đi thôi.”
Đầu thu, xe đậu ngoài trời chưa tới hai giờ đã có nhiều lá rơi trên nóc xe.
Chu Ninh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, bà đi vòng qua bên ghế phụ, đưa tay gạt lá đi thì bất ngờ nghe thấy giọng nói không rõ cao thấp của con trai mình.
“Mẹ ơi, mẹ ngồi ghế đằng sau nha.”
Chu Ninh ngừng lại, khó hiểu nhìn anh.
Cố Nhan đứng cạnh anh, cũng không hiểu câu nói bất ngờ của anh có ý gì.
Anh dửng dưng giải thích: “Cô ấy không muốn cho phụ nữ dưới năm mươi tuổi ngồi ở ghế phụ–“
Cố Nhan nghe giọng điệu thản nhiên của anh giống như dự báo thời tiết, nhưng lại hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này. Trong nháy mắt vành tai cô đỏ lên, cô che miệng bằng hai tay, không thể tin anh sẽ nói như vậy.
“Em không có nói vậy đâu!” Cố Nhan vốn đang rối rắm với việc tối mai, nhưng hiện giờ cô đã ném chuyện này ra sau đầu, lòng cảm thấy hơi ngượng ngùng khi đối mặt với mẹ Chu, có phải bà sẽ nghĩ cô giống một phụ nữ hay ghen tuông hay không…
Nhìn nụ cười trong mắt con trai khi Cố Nhan che miệng lại, cảm xúc Chu Ninh trở nên rối loạn.
Sinh nhật lần thứ 56 của bà vào tháng trước, Chu Quân Ngôn đã tặng cho bà một phong bì lớn màu đỏ. Làm sao con trai bà có thể không nhớ được chứ?
Anh đã lớn từng này tuổi, đây là lần đầu tiên bà thấy anh trêu chọc một cô gái.
Chu Ninh ngưng chú ý đến mấy chiếc lá khô trên xe, bà ngồi vào ghế sau rồi quan sát hai người.
Chu Quân Ngôn một tay cầm tay Cố Nhan, tay kia mở cửa xe ra. Anh bình tĩnh nhìn cô: “Nhanh đi em, muộn rồi.”
Ánh mắt Cố Nhan không có tính uy hiếp lườm anh. Cô thấy xấu hổ, nhưng lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào hạnh phúc như có hàng ngàn bong bóng màu hồng đang bay lên trong tim cô.
====
Ngày Quốc khánh đang đến gần, Cố Nhan dời một chiếc ghế đến thư phòng của Chu Quân Ngôn để ngồi gần anh. Cô đọc quảng cáo của nhiều công ty du lịch rồi làm như vô tình nói:
“Em muốn ra nước ngoài chơi.”
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Chu Quân Ngôn.
“Ừm có thể.”
Đôi mắt Cố Nhan sáng rực nhìn anh chằm chằm rồi lại nhanh chóng cau mày, “Nhưng là một công chức nhà nước, anh có thể ra nước ngoài không?”
Chu Quân Ngôn cảm thấy hơi buồn cười, nhìn sắc mặt cô thay đổi liên tục trong mấy giây.
“Không khó lắm đâu.”
Bất ngờ thay, giây tiếp theo, Cố Nhan hào hứng ngồi trên đùi anh, hai chân tách ra siết chặt hông anh lại liên tục hôn lên mặt anh.
Lời mời gọi nhiệt tình không thể từ chối, Chu Quân Ngôn vòng tay quanh eo cô, một lúc sau mới vỗ nhẹ lưng cô.
“Chà, nếu em cứ như vậy sao anh làm việc được.”
Cố Nhan ngồi trên người anh một lúc lâu mới leo xuống. Sau đó, cô nhìn anh đầy mê đắm, khuôn mặt tựa vào cánh tay anh.
“Anh chưa nói là chúng ta sẽ đi đâu?”
Chu Quân Ngôn vừa gõ bàn phím vừa nói, “Trước đây em muốn đến đảo Bali phải không?”
Cố Nhan chớp mắt vui vẻ nói: “Vâng, muốn đến phải có visa! Em đi làm bây giờ đây!”
Chu Quân Ngôn nhìn cô dịu dàng: “Em chỉ cần mang người theo là được.”
Cố Nhan dụi mặt vào cánh tay anh, “Ah, em thật hạnh phúc, không thể hạnh phúc hơn được nữa.”
Mấy ngày tới, cô làm việc không mệt mỏi để chuẩn bị cho chuyến du lịch. Đây là chuyến đi đầu tiên của cô với Chu Quân Ngôn. Cô chưa bao giờ mong chờ điều gì nhiều như vậy.
——–
Buổi trưa ngày gần cuối tháng 9, Cố Nhan bắt đầu kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Sau khi ăn trưa với đồng nghiệp, cô kiểm tra điện thoại di động. Chu Quân Ngôn nói anh vẫn đang ở chỗ làm, cô muốn ghé chào anh một chút trước khi về nhà.
Đứng trước cửa văn phòng, cô thấy Chu Quân Ngôn đang cau mày cầm điện thoại, Cố Nhan gõ cửa, anh lập tức ngẩng đầu lên nhưng khi nhìn thấy cô, đôi mắt anh chợt bối rối trong phút chốc.
Cố Nhan đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
Linh cảm của cô với Chu Quân Ngôn chưa bao giờ sai.
Anh bước đến xoa đầu cô, nói với cô là sẽ có một đoàn lãnh đạo đến kiểm tra vào mấy ngày sắp tới.
Anh nói rất chậm. Cố Nhan ngây người nhìn anh. Trong lòng đã rõ, nhưng cô vẫn hỏi: “Vậy sao? Nhưng vé máy bay của chúng ta đã được đặt rồi, Chu Quân Ngôn…”
Chu Quân Ngôn biết cô mong chờ chuyến đi này đến mức nào. Anh nhìn ánh sáng trong mắt cô dần mờ đi, ngay lập tức nắm lấy tay cô.
Anh thường ghét những người hay hứa suông, nhưng lần này lại không thể không nói trước mặt cô:
“Lần sau, lần sau anh sẽ–“
“Được rồi, em hiểu rồi.” Cố Nhan cúi đầu, rút tay ra. Cô biết mình sắp khóc. Không, biểu hiện của cô bây giờ còn thảm hơn so với khóc.
“Em được nghỉ nên về trước nhé.”
Cô không muốn nói chuyện với Chu Quân Ngôn vào lúc này, cô biết không thể đổ lỗi hoàn toàn cho anh, nhưng lại không thể kiềm chế được nỗi thất vọng.
“Anh tìm người đưa em về.” Chu Quân Ngôn lo lắng nhìn cô. mười phút nữa anh có một cuộc họp, nên anh đành nhờ một đồng nghiệp nữ thay mình tiễn cô xuống.
——
Chu Quân Ngôn về nhà lúc bảy giờ. Anh họp cả ngày hôm nay, cà vạt siết chặt làm anh khó thở. Chưa bao giờ anh mệt mỏi đến thế.
Trong nhà không bật đèn. Anh bật công tắc đèn trên vách tường, nhìn vào phòng khách trống rỗng, gọi tên Cố Nhan nhưng không ai trả lời.
Mãi cho đến khi mở cửa phòng ngủ rồi nhìn thấy chăn hơi phồng lên, tâm tình anh mới dần buông lỏng.
Chu Quân Ngôn không bật đèn, nhẹ nhàng bước đến cạnh đầu giường rồi dừng lại.
Nhờ ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, anh thấy Cố Nhan đang nhắm mắt, nhưng Chu Quân Ngôn biết cô chưa ngủ. Khi Cố Nhan ngủ thiếp đi, đôi môi cô sẽ hơi nhếch lên, lông mày cũng sẽ không nhăn nhó như thế này.
Anh im lặng nhìn cô một lúc, cho đến khi Cố Nhan trở mình quay lưng lại với anh.
Chu Quân Ngôn nhìn cái đầu nhỏ nhô trong chăn, sau đó cúi đầu xuống rồi bật đèn bàn cạnh giường ngủ. Đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng không quá chói mắt.
“Em ăn tối chưa?”
Cố Nhan nằm trong chăn đã mở mắt, nhưng vẫn không nói gì.
Vài phút sau, Cố Nhan nghe thấy tiếng anh rời đi.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, nước mắt cô lập tức tuôn rơi như không hề có dấu hiệu báo trước.
Khi biết anh không thể đi chơi với mình cô không hề khóc, cho nên khóc được một lúc cô nhận ra nó chẳng có nghĩa gì. Lần đầu tiên, cô có suy nghĩ chạy trốn khỏi nơi đây, nhưng nếu chỉ là để anh tìm cô thì quá ngốc nghếch, phải không? Cô sụt sịt, lấy góc chăn lau nước mắt, rồi nhìn vô định vào khoảng không.
Chưa tới hai phút, cánh cửa lại mở ra, Cố Nhan nhanh chóng cảm thấy nệm hơi lún xuống.
“Vẫn còn giận anh à?” Chu Quân Ngôn nhẹ nhàng hỏi, anh ngồi bên cạnh cô.
Nghe những lời này, Cố Nhan lại bắt đầu khóc.
Chu Quân Ngôn nhấc tấm chăn lên, tay cầm phải góc chăn thấm nước mắt ẩm ướt. Động tác trên tay anh hơi ngừng lại, giây tiếp theo anh ôm Cố Nhan ngồi lên đùi mình, để cô dựa mặt vào ngực, hai tay anh vòng qua ôm cô.
Cố Nhan quay mặt đi, nhắm mắt lại.
Chu Quân Ngôn cố chấp ôm mặt cô sang đối diện với mình, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô. Trái tim anh có chút nôn nóng, không ngừng hôn lên khóe mắt của cô.
“Không muốn nói gì à.”
Sau khi được ôm trong lòng và được anh an ủi một hồi, Cố Nhan quay đầu lại, cô nhìn anh vừa ngượng ngùng vừa tủi thân:
“Em không tức giận, em chỉ … Em chỉ không biết phải nói gì, em không muốn vì chuyện này mà giận anh.” Cô nói xong thì rũ mắt thầm thì: “Hơn nữa, em sợ em giận anh. Anh sẽ không thèm dỗ em nữa.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô cúi đầu khổ sở, qua một lúc, anh tựa cằm lên vai cô, thấp giọng nói:
“Sau này cứ giận dỗi đi, anh sẽ dỗ em.”
Hơi thở của anh phả vào tai cô, Cố Nhan khẽ run rẩy trong vòng tay ấm áp của anh.
Chu Quân Ngôn ôm cô thật chặt: “Từ giờ trở đi, mỗi lần như thế anh sẽ dỗ em.”
Cố Nhan sụt sịt, ánh mắt hơi né tránh: “Mỗi lần … còn có lần sau?”
Chu Quân Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt nước của cô, bèn cúi đầu xuống hôn:
“Không có nữa.”
Lúc này, bụng của Cố Nhan bất ngờ kêu lên, cô ngại ngùng cúi đầu.
Lòng bàn tay của Chu Quân Ngôn chạm vào bụng cô, vuốt ve nhẹ nhàng: “Sủi cảo sắp chín rồi, em có đói không?”
Cố Nhan nhìn anh: “Anh vừa đi hấp sủi cảo cho em sao?”
Chu Quân Ngôn gật đầu với cô.
Cố Nhan ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Hơi đói rồi”.
Chu Quân Ngôn tìm một chiếc áo dệt kim hở cổ mặc vào cho cô, vừa cầm dép lê vừa ôm cô đến phòng khách ngồi chờ.
Ngồi trên ghế sofa, Cố Nhan bỗng nhớ lại chuyện đã xảy ra vào hôm cô tròn mười ba tuổi…
Những người trưởng bối trong gia đình đã quen với việc tổ chức sinh nhật cho cô theo ngày sinh âm lịch. Cố Nhan vẫn còn nhớ ngày 1 tháng 12 năm đó, chính xác là thứ Sáu, sau giờ học, cô ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình, cũng không thấy quá cô đơn vì dì giúp việc đang lau cửa sổ trên ban công.
Thực ra, cô không nhớ tên bộ phim truyền hình, chỉ nhớ nam nữ chính gặp nhau thời niên thiếu, nhiều năm sau gặp lại, họ vẫn còn yêu nhau.
Cố Nhan đã học được cách yêu qua nhân vật trong phim ở cái tuổi khi còn chưa hiểu gì nhiều về tình yêu. Cô khóc thút thít nói: “Tình yêu của họ thực cảm động.”
Dì giúp việc đang dọn phòng từ xa nghe cô nói thì cười, “Cháu mới bao nhiêu tuổi, sao biết tình yêu là gì?”
Cố Nhan lau nước mắt. Hai mắt mờ lệ nhìn cô gái nhỏ phản chiếu trên màn ảnh cuối phim, ngốc nghếch hy vọng rằng trong tương lai sẽ có một người nào đó trên thế gian này chỉ yêu mình cô suốt cuộc đời, và cô cũng chỉ yêu người đó.
Cố Nhan bừng tỉnh từ trong hồi ức. Cô nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp của anh, cuối cùng không nhịn được chạy vào bếp ôm Chu Quân Ngôn từ phía sau lưng.
Anh để mặc cô ôm mình.
“Chờ lâu quá hả em?”
Cố Nhan lắc đầu, im lặng áp mặt mình vào lưng anh.
Cô muốn nói với cô bé ngồi trên ghế sofa một mình và khóc khi xem phim trên TV cách đây mười năm về trước rằng: “Cô biết gì chưa? Điều ước sinh nhật lần thứ mười ba của Cố Nhan năm ấy đã thành hiện thực rồi.”