Mọi người quyết định sẽ trở lại thành phố A trước khi trời tối, bởi vì bọn nhỏ phải tham gia buổi chào cờ vào sáng sớm ngày mai.
Cố Nhan lưu luyến nhìn về phía hang động nơi tối qua hai người ở bên nhau, sau đó cùng Chu Quân Ngôn lên xe.
Lúc lên xe cô lập tức nở nụ cười tươi khi phát hiện Chu Quân Ngôn vẫn ngồi ở vị trí lúc họ đến.
Sau khi xe lăn bánh, có mấy lần Cố Nhan cảm nhận được ánh mắt đến từ người bên cạnh.
Cô không nhịn được liền quay đầu thì ánh mắt Chu Quân Ngôn có hơi mất tự nhiên nhìn về phía cửa sổ sau lưng cô, như có như không nhìn cô.
“Muốn uống thuốc say xe không?”
Chắc là anh quan tâm cô, Cố Nhan nghĩ.
Cô cố gắng kiềm chế không tỏ ra quá mức vui mừng, chỉ đơn giản lắc đầu rồi sau đó dựa vào người anh.
“Bụng no sẽ không say.”
Chu Quân Ngôn không nói gì, tùy ý để cô như một miếng kẹo mạch nha dính lên người mình.
Cô mở to mắt nhìn về đám người trước mặt, cảm thấy vẫn là ở trong hang động kia cùng Chu Quân Ngôn thích hơn, chỉ có hai người họ. Lúc đó anh thật khác so với bình thường nhưng khi trở lại trước mặt mọi người thì liền biến thành bộ dạng lạnh lùng cố hữu.
Cô nghĩ thế và càng cúi thấp đầu nhìn cánh tay của Chu Quân Ngôn. Bên trong tay áo hình như là băng dán vết thương, Cố Nhan vươn tay sờ vào nhưng cánh tay lập tức đã bị Chu Quân Ngôn giữ chặt.
Anh không nói gì, nhưng nhìn vào ánh mắt anh, cô lập tức hiểu được.
Anh muốn cô yên phận ý tứ một chút, nhưng rõ ràng cô còn chưa làm gì mà.
Cố Nhan chớp chớp đôi mắt, từ từ đặt tay vào giữa hai chân mình.
Cô cảm nhận bàn tay anh dần nắm chặt lại, Cố Nhan cúi người ở bên tai anh nhẹ giọng nói:
“Quần lót vẫn đang ở trong túi áo khoác của anh, bên trong em không mặc gì, anh có muốn sờ một chút không?”
Cố Nhan đang mặc váy ngắn nên khi lên xe liền đắp một tấm thảm mỏng, cô nắm lấy tay Chu Quân Ngôn tiến sâu vào bên dưới tấm thảm. Khi tay anh chạm đến eo cô, Chu Quân Ngôn bỗng rút tay về.
Anh không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ trừng mắt nhìn cô.
Cố Nhan nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của anh, đến vành tai cũng ửng đỏ.
Khóe miệng cô nhếch lên thấp giọng nói: “Em lừa anh đấy, em mặc vào rồi.”
Thấy ánh mắt Chu Quân Ngôn vẫn như cũ mang theo tia tức giận, cô mở to mắt, thì thào:
“Nếu anh không tin, vậy em kéo lên cho anh xem, anh chờ một chút.” Cô nói xong liền muốn kéo tấm thảm trên chân xuống.
Chu Quân Ngôn lập tức bắt lấy tay cô, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Cố Nhan gật đầu nũng nịu: “Vậy em có thể dựa vào vai anh ngủ một lát không?”
Một lúc lâu sau, Chu Quân Ngôn buông lỏng tay cô ra.
“Ngủ đi.”
——————
Sau khi xe đến trạm, người ngồi hàng ghế phía trước bắt đầu đứng dậy, Lý Húc ngồi ở phía trước, cách năm sáu người quay đầu lại.
“Quân Ngôn, hôm nay tôi không về nhà nên không ngồi nhờ xe cậu nữa, cậu đưa Tiểu Lư về là được.”
Chu Quân Ngôn bình tĩnh trả lời: “Được.”
Cố Nhan đứng phía sau Chu Quân Ngôn, dán trán vào lưng anh, tay nắm lấy góc áo của anh rồi nhỏ giọng nói:
“Em không muốn anh chở cô ấy.”
Bước chân của Chu Quân Ngôn hơi dừng lại nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Một nhóm người sau khi xuống xe liền đứng ở cốp xe chờ lấy hành lý.
Cố Nhan mang theo chủ yếu là đồ ăn, ở trên đảo đã ăn hết nên hiện tại trên người chỉ đeo một cái balo không tính là quá nặng.
Cô đứng cùng với Chu Quân Ngôn cách xa với mọi người, Chu Quân Ngôn kiên nhẫn chờ mọi người lấy xong hành lý mới đi qua.
Anh lấy hành lý của mình, đi về phía trước mấy bước, Lư Nhân có chút xấu hổ đứng cạnh gần đó.
Thấy Chu Quân Ngôn bước tới, cô vén tóc ra sau tai, hơi ngượng ngùng ngẩng đầu nói:
“Nếu không thì em gọi xe cũng được.”
Chu Quân Ngôn đi về phía xe mình: “Không sao, tiện đường.”
Lư Nhân hơi do dự nhìn thoáng qua phía sau anh: “Hình như có chút không tiện.”
“Không có gì là không tiện cả.”
Hai người vừa đi được mấy bước, Chu Quân Ngôn đột nhiên dừng lại.
Anh quay đầu lặng lẽ nhìn Cố Nhan vẫn đang đứng yên ở chỗ cũ, biểu cảm hơi lạnh lùng.
Thấy Cố Nhan xoay người bước đi với vẻ tủi thân thì đáy mắt Chu Quân Ngôn toát lên vẻ thâm trầm, cau mày có chút mất kiên nhẫn hỏi:
“Có người đến đón em đúng không?”
Thấy Cố Nhan vẫn đứng đó không chịu nói chuyện, anh lạnh mặt đi qua, cầm lấy balo trên tay cô rồi trầm giọng nói:
“Được rồi, qua đây.”
Cố Nhan nghe vậy rốt cuộc cũng chậm chạp đi theo anh. Đợi đến lúc tìm thấy xe, Chu Quân Ngôn trực tiếp mở cốp xe ném balo của cô vào trong.
Lúc này Lư Nhân bỗng nhiên cầm điện thoại nhìn anh vẫy vẫy: “Thần Thần đột nhiên gửi Wechat cho em, rủ em đi ăn món Nhật, hình như không thuận đường cho lắm, em tự bắt xe đi cũng được.”
Chu Quân Ngôn nhìn về phía cô ta: “Tôi đưa cô qua đó.”
Lư Nhân kiên trì từ chối: “Không cần đâu, không có việc gì. Vậy em đi trước nhé, ngày mai gặp.”
______________
Chờ đến lúc bãi đỗ xe chỉ còn lại hai người họ thì Chu Quân Ngôn mới nhìn về phía Cố Nhan, cô đang cúi gằm mặt xuống đất.