Thi Ngọc chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt theo đó mà rơi xuống. Cô liều mạng nắm lấy cánh tay hắn, van xin: “Tôi cầu xin anh, anh tha cho tôi đi, rốt cuộc tôi đã làm gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Quý Tranh vươn tay lau nước mắt cho cô: “Khóc mà cũng vẫn xinh đẹp như vậy, đây là cách cô dụ dỗ người đàn ông kia cưới cô à?”
Bàn tay của hắn đột nhiên nắm chặt lấy bầu ngực đầy đặn của cô: “Hai người đã ngủ với nhau chưa? Cô lừa gạt anh ta kiểu gì thế? Sau khi biết cô không còn trinh nữa mà anh ta vẫn đồng ý cười cô à? Can đảm đấy.”
“Anh im miệng!” Thi Ngọc không nhịn được nữa: “Anh Lục không phải loại người như thế.” Cô dùng sức bóp lấy cánh tay của hắn, muốn hắn buông tay mình ra, nhưng người đàn ông này cứng rắn như một quả núi, bị cô bóp tay như thế mà đến lông mày cũng chẳng thèm nhíu đến một lần.
“Anh Lục? Gọi nhau thân thiết quá nhỉ?” Hắn trầm giọng, sau đó cướp lấy tờ giấy màu đỏ trong tay cô, nhìn qua một chút rồi tiện tay ném xuống đất: “Mãi mãi không rời xa à?”
“Anh đủ chưa? Mau buông tôi ra!” Thi Ngọc tức giận, cô đã ở đây lâu lắm rồi, chỉ sợ lát nữa anh Lục không thấy cô thì sẽ đi tìm, tới đây mà nhìn thấy người đàn ông này thì thực sự là một đại nạn.
“Buông cô ra? Hừ.” Hắn đột nhiên xoay người cô lại, để lưng cô tựa vào ngực hắn. Sau đó, hắn bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, chỉ dùng một tay là có thể giữ chặt hai tay của cô.
Một tay khác của hắn vén váy cưới của cô lên, để lộ ra đôi chân thon dài và qυầи ɭóŧ trắng đang bao quanh bờ mông tròn trịa.
Thi Ngọc giãy dụa, liều mạng muốn tránh khỏi bàn tay của hắn: “Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Người đàn ông ở sau lưng cô không nói một lời.
Thi Ngọc nghe được âm thanh hắn cởi thắt lưng, kim loại va chạm vang lên âm thanh thanh thúy, cô lập tức hoảng hốt.
“Còn có vương pháp không hả? Đồ khốn này!”
“Vương pháp? Ở Nghiệp Bắc, tôi chính là vương pháp.” Hắn lên tiếng, lời nói vô cùng phách lối.
Thi Ngọc bị người đàn ông túm tóc giật lên, gương mặt của cô bị ép dán vào tấm gương. Cô cảm nhận được một thứ cứng rắn nóng như lửa đạt gạt qυầи ɭóŧ của mình ra, muốn chen vào bên trong thân thể của cô.
Cô giãy dụa, nhưng lại bị bàn tay của hắn giữ chặt lại.
“Đồ khốn...” Thi Ngọc cố gắng ngăn cản sự xâm phạm của hắn, nhưng mọi sự phản kháng của cô đều vô dụng.
Quy đầu lướt qua lướt lại trước ŧıểυ huyệt của cô hai lần, bên trong cô khô khốc, khiến hắn không chui vào được.
Hắn bóp chặt cằm cô, nhét hai ngón tay vào trong miệng cô, quấy đảo đầu lưỡi của cô.
Ngón tay của người đàn ông còn mang theo mùi thuốc lá nồng đậm, Thi Ngọc dùng sức lắc đầu, muốn đẩy ngón tay của hắn ra, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt lấy đầu lưỡi.
Hắn giống như bắt chước động tác giao hợp vậy, ngón tay đâm vào rút ra trong miệng của cô, chỉ lát sau đã bị nước bọt của cô làm cho ướt nhẹp. Một lát sau, hắn rút tay ra khỏi miệng cô, chuyển thành đâm ngón tay vào trong ŧıểυ huyệt của cô.
Có nước bọt làm chất bôi trơn, ©ôи th!t to dài của Quý Tranh lập tức tiến quân thần tốc. Hắn đâm sâu vào trong cơ thể cô, vừa mới đâm vào đã thọt tới tận chỗ sâu nhất.
A! Hắn tiến vào rồi! Cô lại một lần nữa bị hắn cưỡng hiếp, mà lại còn ở ngay trong hôn lễ của cô!
“Ưm, chặt quá!” Hắn khẽ thở dài một hơi.
“Anh là đồ cặn bã, bại hoại, tội phạm hiếp dâm, anh đáng chết!” Thi Ngọc kêu khóc, cố gắng giãy dụa thân thể, muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
“Ha ha, nhiều năm không gặp, bây giờ còn biết mắng người cơ đấy.” Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Bây giờ tôi chỉ đang giúp cô hồi tưởng lại chuyện trước kia một chút mà thôi, làm cho cô ấn tượng sâu sắc về nó một chút, cô phải cảm ơn tôi mới đúng.”
Hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra một nửa, quy đầu vẫn còn cắm ở bên trong, cúi đầu nhìn hoa huyệt của cô: “Cái miệng này của cô ham ăn lắm, cô nhìn đi, nó đang mυ"ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của tôi này.”
Tồi tệ, thực sự là quá tồi tệ. Cô bị hắn chọc tức đến mức toàn thân đều đang phát run, thế nhưng sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ khiến cô không thể phản kháng được, chỉ có thể tuyệt vọng: “Rõ ràng là anh ép buộc tôi...”
“Ồ?” Người đàn ông ông lấy cô, để hai chân cô mở rộng, hướng về phía gương, châm chọc nói: “Ép buộc? Có lẽ tôi phải giúp cô nhớ lại một chút, lúc đó cô đã dạng hai chân cầu xin tôi làm cô như thế nào.”
“Tôi không có! Là anh! Là anh!” Thi Ngọc che lỗ tai lại, không muốn nghe những lời đó, cũng không muốn hồi tưởng lại.
Quý Tranh luồn tay vào tóc cô, ép cô phải ngẩng đầu lên: “Không nhớ rõ cũng không sao, hôm nay tôi sẽ khiến cô phải nhớ rõ.”
Người phụ nữ trong gương mặc bộ váy cưới trắng toát, bị cưỡng ép tách hai chân ra, phía sau là một người đàn ông mặc quân phục, đang dính sát vào người cô.
Bên dưới người phụ nữ bị cây gậy thịt to lớn của người đàn ông đâm vào trong ŧıểυ huyệt, ŧıểυ huyệt của cô quá nhỏ, muốn chứa cũng vô cùng gian nan.
Người đàn ông hé mắt, yết hầu gợi cảm nhấp nhô hai lần, giống như rất hài lòng với cảnh đẹp trước mắt. Một giây sau đó, hắn bắt đầu di chuyển.
©ôи th!t nóng bỏng liên tục đâm vào rút ra, thân thể Thi Ngọc bị đẩy lên đẩy xuống. Cô trơ mắt nhìn mình và người đàn ông trong gương, dùng sức cắn chặt môi không nói một lời.
“Lại bắt đầu làm ra biểu cảm khiến người ta mất hứng rồi.” Động tác của Quý Tranh đột nhiên dừng lại, Thi Ngọc cứ tưởng là hắn cảm thấy tẻ nhạt nên muốn buông tha cho cô, thế nhưng không ngờ hắn đột nhiên kéo váy cưới của cô xuống, vươn tay nắm chặt hai bầu ngực của cô.
Bầu ngực của cô được bàn tay của hắn nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, thậm chí còn tràn ra khỏi kẽ tay hắn.
“Không tệ, ba năm không gặp, nơi này của cô lớn hơn trước không ít.”
“Lưu manh!”
“Miệng cũng lợi hại hơn không ít.” Quý Tranh cười lạnh một tiếng, sau đó vươn hay ngón tay nhéo lấy núm vυ" của cô.
Núm vυ" mẫn cảm bị hắn nhéo lấy một cái, Thi Ngọc lập tức rùng mình.
Phát hiện ra biến hóa của cô, người đàn ông càng thêm đùa bỡn bầu ngực của cô hơn.
Một tay hắn chăm sóc ngực cô, tay còn lại cũng không hề nhãn rỗi, vạch mép âʍ ɦộ của cô ra, trêu đùa hạt trân châu lấp ló ở đó, ngón tay không nặng không nhẹ gảy một cái.
“A...” Thi Ngọc không nhịn được mà kêu lên một tiếng, âm hạch và núm vυ" đều chịu phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cộng thêm ©ôи th!t to lớn của người đàn ông vẫn miệt mài di chuyển trong ŧıểυ huyệt của cô, hạ thể của cô bắt đầu dần dần ẩm ướt.
Dâm dịch của Thi Ngọc chảy tràn ra ngoài, theo dươиɠ ѵậŧ mà chảy đến hai bao tinh hoàn của người đàn ông.
Người đàn ông cười xùy một tiếng, đột nhiên thúc mạnh vào trong, quy đầu của hắn gần như đã chạm tới miệng tử ©υиɠ của cô rồi.
“A... Không muốn... Ưm... Đừng... Đừng như vậy!”
“Không muốn?” Người đàn ông lấy tay quệt dâm dịch của cô, tạo thành một sợi tơ dài: “Bên dưới của cô đã nhớp nháp như thế này rồi, vậy mà còn nói không muốn sao? Tôi làm cô thế này có thoải mái không? Con điếm nhỏ?”
“A.. Tôi... Tôi không... Không... A... A...”
“Không cái gì? Không thoải mái? Hay là không phải con điếm?” Quý Tranh túm tóc cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào gương, sau đó điên cuồng đâm vào rút ra trong ŧıểυ huyệt của cô. “Cô nhìn đi, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô trong gương, rõ ràng mặc váy cưới thuần khiết, thế mà lại bị đàn ông làm đến mức nói năng không lưu loát.”
“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Sao anh không chịu bỏ qua cho tôi? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”
“Tất cả mọi chuyện đều có nhân quả.”
“Nếu đã như thế? Tại sao khi đó anh lại thả chúng tôi đi? Tại sao sau ba năm lại xuất hiện lại?” Giọng nói của cô bắt đầu vỡ vụn, nhưng vẫn cố gắng hỏi ra toàn bộ nghi vấn.
“Ừm... Cô hỏi hơi nhiều nhỉ, nếu biểu hiện của cô tốt thì tôi sẽ nói cho cô biết.” Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền vào trong tai cô.
Trong lòng Thi Ngọc bây giờ chỉ có bi ai và tuyệt vọng, không còn một chút hi vọng nào nữa.
“Anh... Thật quá đáng.”
“A...”
Trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô nghe được giọng nói lo lắng của Lục Cảnh Giai: “Ngọc Nhi, Ngọc Nhi.”
Quý Tranh cúi đầu, thì thầm vào tai cô: “Cô nói xem, nếu như chú rể nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng này của cô thì sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Nghĩ thôi cũng đã thấy khá thú vị rồi.”