Ngày cưới, tiệc lên tới cả trăm bàn, thảm đỏ trải dọc từ nhà họ Lục đến nhà họ Thi. Lúc này, xe hơi tư nhân vẫn còn ít, thế mà nhà họ Lục đã có thể cử ra hàng chục chiếc xe xa xỉ để rước dâu, mỗi chiếc xe đều treo hoa đỏ. Tiếng pháo chào mừng vang lên mãi không dứt, bầu không khí quả thực khiến người ta phải líu lưỡi thán phục.
Hai đại phú thương của Nghiệp Bắc liên thủ, thân càng thêm thân, dân chúng khắp thành đều tới vây xem hôn lễ thế kỷ này.
Thi Ngọc ngồi trong xe hoa, liếc nhìn Lục Cảnh Giai bên cạnh.
Hôm nay, anh ta mặc một bộ âu phục trắng được là thẳng tắp, làm nổi bật lên bả vai rộng lớn, trước ngực đeo một đóa hoa hồng, tóc chải chuốt gọn gàng, vuốt ngược lên lộ ra vầng trán cao, cả người nhìn tư thế oai hùng, khí chất hiên ngang.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Cảnh Giai nghiêng đầu nhìn sang, nắm tay cô đặt lên môi mình khẽ hôn một cái, hỏi: “Ngọc Nhi, em có vui không?”
Thi Ngọc nghe vậy thì xấu hổ vô vùng, cô cầm bó hoa trong tay lên che mặt: “Vui ạ.”
Lục Cảnh Giai nghe thấy câu trả lời của cô thì khẽ cười, nhẹ nhàng để cô tựa vào vai mình, lồng ngực hơi chấn động, phát ra tiếng cười vui vẻ.
“Hôm nay em đẹp lắm, vợ của anh đúng là cô dâu đẹp nhất thế gian.”
Thi Ngọc nghe thấy tiếng “Vợ” thì càng xấu hổ hơn, cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên.
Chẳng mấy chốc xe đã tới nơi tổ chức hôn lễ, khách khứa nườm nượp, ăn uống linh đình, khắp nơi đều là hoa.
Lục Cảnh Giai nắm tay Thi Ngọc, đi về phía lễ đài, phía trước có hai cô bé cầm giỏ hoa, vừa đi vừa rải hoa lên không trung.
Mặc dù hầu hết chi tiết trong hôn lễ đều theo phong cách phương Tây, nhưng Lục Cảnh Giai lại bỏ qua khâu tuyên thệ, anh ta lấy ra một tờ giấy đỏ, khẽ đọc: “Hôm nay là ngày hạnh phúc của đôi ta, mối lương duyên như trời định, mong được cùng người dài lâu...” Anh ta vừa mới đọc được một nửa thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.
Hàng chục chiếc xe quân sự trang trọng xếp thành hai hàng, dọn đường cho những chiếc xe quân sự cao cấp ở giữa.
Chiếc xe quân sự cao cấp này dừng lại ở lối vào khán phòng, sau đó hai phụ tá bước xuống, kính cẩn mở cửa, một dáng người cao lớn với khí tức sát phạt từ trong xe bước ra.
Ngay khi hắn bước xuống xe, những người quân nhân khác lập tức nắm chặt tay phải, đặt lên ngực trái, trang nghiêm chào hắn.
Hắn giẫm lên đôi chiến ủng, chậm rãi từng bước đi vào bên trong. Khi nhìn thấy thân ảnh của người này, gương mặt vốn dĩ đang mỉm cười nhẹ nhàng của Thi Ngọc lập tức trở nên trắng bệch.
Lục Cảnh Giai hỏi cha mình đang ngồi ở bàn trưởng bối: “Đó là ai thế?”
Lục Phong Dật cũng hơi ngạc nhiên: “Đó là tư lệnh quân khu mới nhậm chức của Nghiệp Bắc, vì để bày tỏ sự kính trọng nên nhà chúng ta cũng gửi thiệp mời cho tất cả mọi quan chức cấp cao, không ngờ anh ta lại thực sự nể mặt mà tới dự thế này.”
Thi Nhân Lễ cũng rất kích động: “Vậy chúng ta mau tới chào hỏi anh ta một chút.”
Gương mặt Lục Cảnh Giai lại không hề vui vẻ chút nào, cho dù người tới là quan chức cấp cao, nhưng cắt ngang hôn lễ của người khác thế này cũng hơi không thích hợp.”
“Nhưng mà hôn lễ của con vừa mới tiến hành được một nửa, bây giờ anh ta tới...”
“Ôi, đây là cơ hội hiếm có, chờ thêm chút nữa rồi tổ chức tiếp cũng không sao, đừng vì chuyện nhỏ mà đắc tội với anh ta.”
Lục Phong Dật và Thi Nhân Lễ đi ra đón người, Lục Cảnh Giai quay đầu sang nhìn Thi Ngọc từ nãy đến giờ vẫn không nói câu nào: “Ngọc Nhi?”
“Ừm?” Thi Ngọc giống như đột nhiên bừng tỉnh.
“Em chờ ở đây một lát nhé?” Lục Cảnh Giai đưa tờ giấy trong tay cho cô, bất đắc dĩ nói: “Anh đi một chút rồi sẽ quay lại ngay.”
“Vâng, anh cứ đi đi, em vào nhà vệ sinh một chút.” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn vô cùng miễn cưỡng.