Đường Nhân vừa mới đẩy cửa phòng làm việc ra đã bị ai đó ôm chầm lấy.
Sắc mặt đồng nghiệp Tô Nhiên đỏ lên: “A Nhân Nhân, cậu giỏi đó! Lúc nãy Tim nói cậu phiên dịch rất tốt, lần sau ông ta muốn làm việc với cậu nữa.”
Đường Nhân đẩy Tô Nhiên ra: “Thôi đừng, ông ta nói nhiều kinh khủng, tớ bên này nói một câu thì bên kia đáp một câu, miệng lưỡi cũng quá lắm.”
Tô Nhiên trợn mắt: “Nhưng cậu phiên dịch rất siêu mà, công ty chúng ta còn có đại tiểu thư kia suốt ngày khoe khoang mình lợi hại, ỉ được đi du học ở nước ngoài rồi về nổ vang trời, còn bọn tớ chỉ thấy Nhân Nhân lợi hại thôi.”
Trong công ty có rất nhiều phiên dịch viên, phần lớn đều là thạc sĩ du học nước ngoài về, mặc dù Đường Nhân chỉ tốt nghiệp đại học trong nước, nhưng nếu không nhờ vào năng lực xuất sắc của cô, thì cũng không đến được vị trí hiện tại.
Đường Nhân ngồi xuống, cầm tách trà nóng nhấp một ngụm, cảm giác thật là sảng khoái, không thèm để ý đến lời Tô Nhiên.
Tô Nhiên gục xuống bàn, nói: “Đúng rồi, lần trước không phải cậu nói bị đau răng sao, tớ đặt hẹn nha sĩ cho cậu rồi đó, chiều hôm nay tớ đưa cậu đi.”
Trong thành phố, người đi khám nha khoa cực kỳ đông, phải đặt hẹn trước, Đường Nhân mọc răng khôn, muốn nhổ phải đặt hẹn trước mấy ngày, nên cô muốn Tô Nhiên đưa đi cho an tâm.
Đường Nhân che quai hàm: “Ừ, bệnh viện nào?”
Tô Nhiên nói: “Bệnh viện Đệ Tam. Tớ khó khăn lắm mới lấy được hẹn được đó. Không nghĩ bây giờ có quá trời người đi nha sĩ luôn á.”
Cô cũng là người hiểu biết, không tính các phòng khám tư bên ngoài, mà bệnh viện Đệ Tam lại là bệnh viện đa khoa, cho nên người đến khám cũng cực kỳ đông.
Đường Nhân lộ ra vẻ mặt kỳ quái, Lục Trì cũng làm ở bệnh viện đó, nếu nói anh sớm thì đã có thể nhờ anh đơn giản hơn rồi.
Tô Nhiên nói: “Quyết định vậy đi, cơm nước xong rồi đi.”
Đường Nhân gật đầu một cái, thuận tay nhắn tin cho Lục Trì: Đầu giờ chiều nay em tới bệnh viện Đệ Tam nhổ răng.
Cô mọc răng khôn, đau mấy ngày nay, đến Lục Trì còn không biết, hơn nữa Tô Nhiên cũng mới nói cô biết, nên cô không kịp nói anh.
Lục Lục Lục: Sao không nói anh sớm?
Đường Nhân trả lời: Em bận quá nên quên báo anh, sau khi nhổ chỉ có thể húp cháo thôi, tối nay anh nhớ chăm em đó.
Lục Lục Lục: Ừ.
~
Đầu giờ chiều mà đã có rất nhiều người ngồi chờ, các cô tới cũng phải ngồi đợi.
Bên trong các nha sĩ và y tá mang khẩu trang, cũng không thấy rõ mặt.
Bác sĩ chỉ lộ ra cặp mắt, cầm công cụ, hỏi: “Đang trong kỳ kinh nguyệt hoặc mang thai thì không được nhổ răng.”
Tô Nhiên quay đầu: “Tháng này có kinh nguyệt rồi đúng không?”
Mấy chuyện này cũng không phải bí mật gì. Tô Nhiên và Đường Nhân đã làm việc cùng với nhau từ lúc còn là thực tập sinh, đến thời điểm này cũng khoảng ba năm rồi, nên những chuyện cơ bản như kỳ kinh nguyệt hay chuyện tình cảm căn bản đều nắm rõ.
Nếu như nhớ không nhầm, thì đã muộn mười ngày rồi.
Đường Nhân nhíu mày: “Tháng này chưa có.”
Tô Nhiên cũng cau mày, cô ta luôn nhớ rất chính xác, chợt đụng đụng vào người Đường Nhân: “Vậy là muộn hơn mười ngày rồi… Dù sao cũng không phải trong thời kỳ kinh nguyệt, cho nên nhổ răng được.”
Đường Nhân kéo Tô Nhiên: “Hôm nay không nhổ được.”
Tô Nhiên nhăn mặt: “Khó khăn lắm mới lấy hẹn được đó, cậu tính bỏ sao?”
Đường Nhân nói nhỏ vào tai Tô Nhiên: “Tớ nghi mình dính bầu rồi.”
Tháng trước cô đi công tác xa nhà hơn mười ngày, sau khi trở về thì triền miên với Lục Trì cả đêm, lại quên dùng các biện pháp, tính toán thời gian thì có thể có bầu thật.
Tô Nhiên cũng kịp phản ứng, Đường Nhân và bạn trai sống chung nửa năm, chuyện này cô ta biết, trước đây kỳ kinh nguyệt Đường Nhân rất bình thường, bây giờ lại trễ hơn mười ngày…
Tô Nhiên cẩn thận hỏi: “Vậy giờ có nên đi kiểm tra không?”
Nha sĩ cắt lời hai người, nghiêm túc nói: “Nếu không chắc chắn thì phải đi kiểm tra một chút, loại chuyện này không thể làm bậy được, nhổ răng phải gây mê, mà mang thai dưới ba tháng có nguy cơ sinh non vì ảnh hưởng.”
Tô Nhiên túm lấy Đường Nhân: “Cảm ơn nha sĩ, lần sau bọn cháu quay lại ạ.”
Khoa phụ sản cũng đầy người ngồi chờ, Tô Nhiên đi qua hiệu thuốc đối diện mua que thử thai, cảm giác cũng hồi hộp không kém.
Nếu mà có thai thật, thì bác sĩ Lục sẽ đánh chết Tô Nhiên mất, vì ngày hôm qua còn kéo Đường Nhân đi công chuyện sau giờ làm...
Tô Nhiên trở về khoa phụ sản, đưa đồ cho Đường Nhân: Đi đi, cẩn thận một chút.
Đường Nhân cười: Sao đột nhiên coi tớ như báu vật vậy, tớ cũng đâu phải búp bê sứ.
Tô Nhiên trợn tròn mắt: Bây giờ cậu có tỷ lệ dính bầu rất cao, xem cậu như búp bê sứ cũng đâu có gì quá đáng, tớ không muốn bị bác sĩ Lục dùng ánh mắt giết người đâu.
Ánh mắt Lục Trì như muốn giết toàn bộ thế giới để không ai nhìn Đường Nhân, chỉ để một mình anh nhìn ngắm cô hàng ngày, ánh mắt lúc nào cũng dính chặt trên người Đường Nhân.
Đường Nhân không lên tiếng, cầm que thử thai vào nhà vệ sinh.
Sau khi thấy cô ra ngoài, Tô Nhiên chạy vội tới, gấp gáp: Sao rồi? Có hay không?
Đường Nhân cảm giác mình bị lạc giọng: Hai vạch.
Ban đầu Tô Nhiên sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn thiếu chút nữa la lên: Trời ạ, vậy là có em bé rồi. Mau mau kết hôn đi, để tớ còn được uống rượu mừng.
Đường Nhân nhịn không được nói cho cô ta biết: Hai năm trước bọn tớ đã đăng ký kết hôn rồi.
Tô Nhiên khiếp sợ, mới mấy giây trước còn đang vui mừng chuẩn bị được uống rượu mừng của đồng nghiệp, ai dè bọn họ đã kết hôn từ hai năm trước rồi.
Đường Nhân ốm lấy mặt Tô Nhiên: Lúc đó tớ còn đăng lên Weibo, chẳng lẽ cậu không thấy hả?
Tớ... không biết thiệt mà. Tô Nhiên bị Đường Nhân bóp mặt đến ửng hồng, có chút yếu ớt nói: Nếu vậy thì không cần lo lắng chuyện chưa cưới đã có em bé, tớ nhớ bác sĩ Lục làm việc ở bệnh viện này, cậu có muốn qua nói chuyện này không?
Đường Nhân Ừ một tiếng.
Sau lhi kiểm tra ở phụ khoa một lần nữa thì kết quả cho ra là có thai, hai người cầm hóa đơn đi tính tiền.
Tô Nhiên kéo tay cô, nói: Vậy tớ đưa cậu qua, để cậu đi một mình tớ không yên tâm.
Đường Nhân cũng không ngăn cản.
Tính tình Tô Nhiên rất bộc trực, đã nói là không thay đổi được cô ta.
~
Khoa Lục Trù làm việc cũng rất ít người, nhưng mỗi khi có ca phẫu thuật thì có thể kéo dài đến mấy tiếng.
Sắc trời bên ngoài đã tối, Tô Nhiên trước khi về còn dặn dò: Tớ về trước, cậu phải cẩn thận đó, bây giờ có em bé rồi không có được chạy nhảy loạn xạ.
Đường Nhân cảm giác ấm lòng khi được đồng nghiệp quan tâm, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Tô Nhiên mới hài lòng rời đi.
Đường Nhân đi vào phòng làm việc của Lục Trì, quả nhiên trong phòng không có anh, cô nhìn lên sổ tay ghi chép của anh, thấy anh đang có ca phẫu thuật.
Đường Nhân nằm trên ghế sofa, cơn buồn ngủ cũng mau chóng ập tới.
Lúc Lục Trì trở về phòng thì thấy cô đang ngủ, tóc che nửa bên mặt, hô hấp đều đều.
Anh nhẹ nhàng vén tóc cô, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ nhếch, ngược lại muốn hôn cô một cái
Có lẽ bởi vì động tĩnh không nhỏ, cho nên Đường Nhân bị đánh thức, muốn cô tỉnh ngủ hoàn toàn thì qua vài phút.
Cô mở mắt mông lung, nhìn Lục Trì đang cởi áo blouse ở đối diện, bên trong anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Qua một lát, Đường Nhân nhỏ giọng nhõng nhẽo: Lục Trì, cõng em đi.
Lục Trì mới vừa cởi áo blouse, nghe thấy tiếng cô mới nhẹ giọng lên tiếng: Ừ.
Anh ngồi xổm xuống, Đường Nhân nhanh chóng leo lên lưng anh, vẫn không quên cầm túi kết quả và hóa đơn.
Mới vừa ra cửa đã đụng phải đồng nghiệp, đồng nghiệp liếc mắt hỏi: Lục Trì, cậu về hả?
Đường Nhân đã ngủ trên vai anh.
Lục Trì thấp giọng nói: Dạ, em hết ca hôm nay rồi.
Đồng nghiệp quan sát mấy lần: Đường Nhân đã chờ cậu lâu lắm rồi đó, về nha phải chăm sóc con bé đấy nhé, tôi thấy con bé tới từ lúc chập tối.
Lục Trì dừng lạu một chút, rồi gật đầu một cái.
Sau khi thấy bọn họ đi xa, đồng nghiệp cảm khái nói: Haiza, tuổi trẻ thật thích.
~
Sau khi trở về nhà, Lục Trì đặt cô lên giường, còn anh thì đi nấu cháo.
Sau khi nấu cơm tối xong, anh quay về phòng ngủ, thấy Đường Nhân đã tỉnh, ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Cô đột nhiên im lặng như vậy khiến Lục Trì không quen, anh suy nghĩ không biết có phải mình đã làm gì không đúng không.
Thấy anh có chút thấp thỏm, Đường Nhân bật cười.
Cô đập đập chỗ ngồi bên cạnh: Tới đây.
Lục Trì ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, chờ cô lên tiếng.
Đường Nhân quay mặt anh qua, nghiêm túc dặn dò: Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép anh quá đà với em nữa.
Lục Trì ngẩn người, ý thức được cô đang nói về chuyện gì, hai tai anh bắt đầu nóng lên, bị cô thấy được.
Anh do dự mở miệng: Có phải anh...
Lục Trì lập tức chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, chẳng lẽ bình thường anh đòi hỏi cô quá nhiều... Lại không khống chế được bản thân?
Đường Nhân nhìn thấy bộ dáng đáng thương của anh, bây giờ không nhịn được nữa, tiến lên hôn anh một cái, sau đó đối mặt với anh.
Cô chậm rãi nói: Em có thai rồi.
Lục Trì lại ngây ra mấy giây, giọng nói nghi ngờ: Thiệt hả?
Bằng chứng ở đây hết nè, không tin thì anh xem đi. Đường Nhân đưa giấy kết quả xét nghiệm cho anh coi, Chắc chắn là tháng trước, em đi công tác hơn mười ngày, mới vừa về là anh nhào vào em rồi, lại không dùng biện pháp gì nữa...
Bên tai anh là tiếng quở trách của cô, anh mắt anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết quả.
Cảm giác như muốn nổ tung, anh sắp được làm bố.
Đường Nhân nhìn anh bất động nữa ngày không có phản ứng, sự kích thích trong cô cũng giảm xuống.
Cô đẩy anh một cái: Lục Trì, sao anh ngây người ra vậy?
Lục Trì nghiêng mặt nhìn cô, anh mắt đen nhánh thâm thúy.
Anh đột nhiên cầm cổ tay cô, tiến tới hôn cô.
Anh dễ dàng cởi mở khoang miệng cô, nhưng không kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng êm ái, đầu lưỡi liếm láp từng góc nhỏ.
Ban đầu Đường Nhân ngẩn ra, nhưng sau đó cũng bị mê hoặc.
Sau khi hoàn hồn, cô đẩy anh ra, thở gấp gáp: Bây giờ anh không được hôn em, em biết một khi anh bắt đầu, thì anh không kiểm sát được.
Đường Nhân còn nói: Anh phải học được cách kiềm chế, anh yêu.
Cô sờ sờ bụng mình.
Lục Trì phải mất một lúc lâu mới tìm được giọng của mình: Ừm...