Khoa ngoại thương nhiều nữ sinh, Đường Nhân nhanh chóng có danh tiếng.
Có lẽ là vì cô tham gia đội bóng rổ, cũng có không ít nữ sinh thích cô, trong thời gian cô chơi bóng rổ đôi khi còn thấy có nữ sinh len lén chuyển nước cho cô.
Thậm chí còn có nữ sinh nhìn lén cô.
Mà cô lại càng nổi tiếng bên khoa y.
Sau khi Lục Trì lên đại học thì không đeo mắt kính nữa, cho nên cũng có nhiều nữ sinh để ý đến anh, muốn nói chuyện yêu đương với anh…
Nhưng cuối cùng lại nhìn thấy cảnh sau khi tan học, Đường Nhân và Lục Trì ở trong phòng học không một bóng người hôn nhau, bị người khác đi ngang qua vô tình thấy chụp lại, đăng lên diễn đàn của trường.
Ngay tiếp sau đó, chuyện bọn họ ở cao trung cũng bị lộ ra ngoài, thậm chí có người còn nhận mình học trường tư nhân Gia Thủy, sau đó đăng mấy video lên.
“Không ngờ mới cao trung đã làm mấy chuyện như vậy….”
“Hèn gì bây giờ mới dính sát nhau như vậy ha ha ha. Không ngờ trước kia đã làm mấy chuyện kinh thiên động địa rồi.”
“Nếu tôi là Lục Trì thì nhất định thích Đường Nhân, người ta đã công khai như vậy, không thích thì quá kỳ lạ rồi!”
“Mỗi ngày xem chuyện tình yêu của bọn họ mà phát ghen tỵ… Yêu thế này mới là yêu chứ, bạn trai tôi là tên cặn bã mà, đá đít!”
“Tôi học cùng lớp với Lục Trì, ngày nào cũng thấy hai người hường phấn với nhau… Thiệt sự là muốn bạn trai tôi thích trêu chọc giống Đường Nhân.”
Đường Nhân và Lục Trì đột nhiên trở thành cặp đôi hot nhất đại học S.
~
Một thời gian sau, Trương Viện và Lâm Lộ vì luận văn tốt nghiệp và đi thực tập cho nên xin rút ra khỏi đội bóng rổ, cho nên mọi người trong đội làm một bữa tiệc chia tay.
Lâm Lộ nói: “Chị thấy ánh mắt bác sĩ nhà em cứ dính chặt trên người em đó, phải rủ cậu ấy tới, nếu không thì cậu ấy giết bọn chị mất.”
Khoa ngoại thương và khoa y ai ai cũng biết chuyện Đường Nhân và Lục Trì, hôm nay đi trên đường còn có người muốn chụp hình.
Đường Nhân hỏi lại: “Mấy chị cũng mang bạn trai tới sao?”
Lâm Lộ nói: “Đương nhiên, bọn họ cũng phải tham gia tiệc chia tay của bọn chị chứ, dù sao mỗi lần chơi bóng rổ cũng phải có mặt đâu.”
Trong đội đều là nữ sinh, bạn gái chơi bóng rổ so tài, thì bạn trai phải đến cổ vũ chứ, cho nên cả đội đều biết, mấy nam sinh còn thân thiết ngồi đánh bài với nhau.
Đường Nhân gật đầu một cái: “Để em hỏi cậu ấy.”
Trương Viện nói: “Nếu cậu ấy bận việc không tới được cũng không sao.”
Các cô cũng biết khoa y cực kỳ bận rộn, ngay cả Đường Nhân cũng phải qua khoa y kiếm Lục Trì, còn phần lớn các sinh viên khoa y một là trong phòng học, hai là trong phòng thí nghiệm.
Nên chuyện tình cảm của hai người khiến các cô cực kỳ ngưỡng mộ, bọn họ chưa bao giờ thấy Đường Nhân và Lục Trì gây gổ.
Chuyện tình cảm thì phải có tí gây gổ mới hiểu nhau, nhưng Đường Nhân và Lục Trì chứng minh cho bọn họ thấy, không gây gổ cũng có thể bên nhau cả đời.
Bởi vì Lục Trì yêu Đường Nhân một cách mãnh liệt.
Đường Nhân nhanh chóng nhắn tin cho Lục Trì: “Tối nay có tiệc chia tay các chị trong đội bóng rổ, anh có muốn đi cùng em không?”
Bên kia không hồi âm.
Đường Nhân cau mày suy nghĩ một chút, có thể anh đang ở trong phòng thí nghiệm, hiện tại Lục Trì càng dành nhiều thời gian ở trong phòng thí nghiệm hơn, nên giáo sư cực kỳ thích anh, sau khi tan lớp cũng sẽ ở lại lâu hơn một chút.
Mặt trời còn chưa xuống núi.
Lúc tan lớp, trong khoa y có rất ít sinh viên, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy anh đâu, Đường Nhân lập tức đi tới phòng thí nghiệm.
Quả nhiên Lục Trì đang trong phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm còn có một giáo sư, tuổi đã lớn, Đường Nhân mỗi lần đến lớp Lục Trì dự thính cũng bị gọi trả lời câu hỏi.
Lúc đầu cô còn có thể tự đáp được, nhưng sau này phải nhờ Lục Trì đọc đáp án mới trả lời được.
Giáo sư thu dọn, dặn dò: “Em dùng phòng thí nghiệm xong thì khóa cửa cẩn thận, để chìa khóa trong tủ đồ nhé.”
Lục Trì lên tiếng: “Dạ, giáo sư về ạ.”
Đường Nhân đứng ở trước cửa, thấy giáo sư cũng chào hỏi: “Giáo sư đi thong thả ạ.”
Giáo sư cười cười, nói với cô: “Tiểu nha đầu lại tới tìm Lục Trì nữa phải không, có phải tôi tan lớp trễ quá đúng không?”
Đường Nhân nào dám nói bậy, chỉ nói: “Dạ không có.”
Chờ sau khi giáo sư đi rồi, cô lập tức chui vào phòng thí nghiệm, bên trong chỉ có một mình Lục Trì, trên bàn còn những vật dụng cần phải xử lý.
Lục Trì nghiêng đầu nói: “Chờ anh một chút.”
Anh nhất định phải thu dọn xong mới có thể đi được, giáo sư đã giao lại cho anh có nghĩa là giáo sư coi trọng anh, nên anh không thể lơ là.
Đường Nhân chỉ cảm thấy bị mê hoặc bởi sắc đẹp của anh, cô liếm liếm môi: “Em nhắn tin mà không thấy anh trả lời, nên em đến thẳng đây luôn.”
Lục Trì nói: “Anh xong ngay đây.”
Giọng nói nghiêm túc của anh khiến Đường Nhân bật cười: “Em không vội mà anh gấp cái gì, cứ từ từ mà thu dọn.”
Trong phòng thí nghiệm có rất nhiều tiêu bản, Đường Nhân nhìn thấy có cảm giác u ám, không biết lớp nào học buổi tối thì thế nào nhỉ.
Xưa nay cũng có rất nhiều chuyện ma quái liên quan đến khoa y.
Sau khi Lục Trì thu dọn đồ đạc xong thì mặt trời cũng đã khuất núi, chỉ còn bầu trời hoàng hôn đỏ rực.
Lục Trì đi bên cạnh cô, nói: “Để anh đưa em về.”
Đường Nhân khoác cánh tay anh: “Em đến tìm anh có chuyện, sao lại đưa em về. Tối nay đội bóng rổ có bữa tiệc chia tay các học tỷ, bạn trai bọn họ cũng đến nữa, nên anh có rảnh thì đi cùng em cho vui.”
Tám giờ tối, hai người đến trước cửa ktv (Phòng karaoke)
Ban đầu mọi người tính ăn cơm, nhưng sau lại quyết định gọi đồ ăn, vừa hát vừa ăn thịt nướng.
Đường Nhân dặn dò: “Hôm nay anh không được uống rượu.”
Lục Trì chần chừ một chút, hỏi: “Anh uống rượu thì anh bị làm sao hả?”
Trước kia, anh đều không nhớ mọi chuyện sau khi uống rượu, anh có hỏi Đường Nhân thế nào thì cô cũng không chịu nói, cho nên đến bây giờ anh cũng không hề biết.
Đường Nhân cố ý kéo dài giọng: “Sau này anh sẽ biết, còn hôm nay không cho uống rượu.”
Lục Trì đáp: “Ừ.”
Cũng biết nghe lời cô.
Trong phòng cũng tới khá đông người, các nam sinh ngồi chung một bàn vừa đánh bài vừa uống rượu, còn các nữ sinh thì ở một bên khác đang hát hò.
Trong phòng vừa có cả tiếng hát lẫn tiếng huýt sáo.
Ánh đèn trong phòng rất tối, trong lúc nhất thời anh không thấy rõ người bên trong.
Trương Viện đi tới kéo Đường Nhân: “Vợ chồng son tới rồi à, đến đây mau, để Lục Trì chơi bên bàn mấy ông đi, còn em qua đây hát hò với bọn chị.”
Lâm Lộ hùa theo: “Đường Nhân mau qua đây! Qua đây hát một bài, không hát không phải là người!”
Mấy nữ sinh bắt đầu ồn ào hơn.
Lục Trì buông tay cô ra, cúi đầu ghé sát bên tai cô, nói: “Em đi đi.”
Lỗ tai Đường Nhân giật giật, cô nghe lời gật đầu, còn dặn dò: “Vậy anh cẩn thận một chút… Không được uống rượu.”
Trương Viện kéo tay Đường Nhân: “Còn ở đó to nhỏ gì đó, qua mau lên, Lục Trì, cậu qua bàn mấy ông tướng kia đi, bọn họ đang đánh bài đó.”
Lâm Lộ đã uống chút rượu, tửu lượng cô ta không mạnh, chưa gì đã ngà ngà say, liên tục hát hò kích động.
Đường Nhân thỉnh thoảng uống một chút, toàn bộ thời gian chỉ nghe các học tỷ hát hò.
Qua một lúc sau, Trương Viện mới thả micro ra, chen đến ngồi bên cạnh Đường Nhân, nói: “Còn một người nữa chưa đến.”
Đường Nhân liếc nhìn, mọi người trong đội đã đến đông đủ, thiếu ai nữa?
“Phương Minh Hòa là tên khốn kiếp, lần này hắn chưa máu chảy đầu rơi thì không cho đi, lần trước đội hắn hạ đội ta như vậy thiệt là tức chết mà.” Lâm Lộ la lên.
Trước đây không lâu, các cô có một trận tập luyện với đội của Phương Minh Hòa, đội các cô thua thê thảm, thể lực của nam sinh khỏe hơn các cô, hơn nữa lại cao hơn các cô.
Trương Viện cũng hùa theo: “Phải ép hắn uống.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Phương Minh Hòa xuất hiện ở cửa.
Lục Trì ngồi đối diện đột nhiên nheo mắt lại, tâm tình không vui.
Phương Minh Hòa quét mắt một vòng quanh phòng, chống lại ánh mắt Lục Trì, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đã đến đông đủ rồi sao? Chỉ thiếu mình tớ thôi hả?”
Trương Viện nói: “Còn dám mạnh miệng nói.”
Phương Minh Hòa cũng biết điều, tiện tay lấy một cái ly sạch trên bàn nam sinh: “Tớ tự phạt ba ly, ok?”
Nói xong lập tức uống ba ly rượu.
Không khí trong phòng trong nháy mắt lên cao, chỉ có một mình Lục Trì ngồi lẳng lặng trong góc, không nói một lời.
Đường Nhân mấp máy môi, cô có cảm giác không thích người học trưởng cách vách này, cảm giác người này đặc biệt kỳ quái.
Người đã đến đông đủ, mọi người tập trung về một bàn, Đường Nhân thuận thế ngồi bên cạnh Lục Trì, trên bàn bày đầy đồ ăn.
Phương Minh Hòa ngồi đối diện bọn họ, anh ta đã nhanh chóng bắt chuyện với người ngồi bên cạnh rồi.
Lục Trì không mấy hăng hái, tính cách anh vốn thích yên tĩnh, hơn nữa xung quanh toàn là những nam sinh anh không quen biết nhiều, chẳng qua chỉ là xã giao.
Đường Nhân nhỏ giọng nói: “Lần sau không tới nữa.”
Anh miễn cưỡng tới đây, cuối cùng cô cũng chỉ thấy đau lòng.
Lục Trì đảo mắt, thấy Phương Mình Hòa cũng đang nhìn về phía này, ánh mắt anh hơi rũ xuống, lên tiếng: “Ừ.”
Đường Nhân nắm ngón tay anh, tay hai người đùa nghịch dưới đáy bàn, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Một lúc sau, cô nói: “Anh biết lần trước anh say rượu đã làm gì không? Tò mò chứ?”
Ăn chơi không chú ý làm rớt chiếc đũa xuống đất.
Phương Minh Hòa cúi người xuống nhặt, bất ngờ phát hiện thấy tay Đường Nhân và Lục Trì đang quấn quít lấy nhau, anh ta ngồi dậy như không thấy gì.
Người bên cạnh hỏi: “Sao vậy? Uống rượu đi.”
Tầm mắt Phương Minh Hòa xẹt qua hai người, chỉ cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, lựa đúng lúc này mà tình tứ.
Diễn đàn trường đại học S nói về bọn họ không sai.
Lục Trì gắp một miếng đồ ăn đặt vào chén Đường Nhân, nói “Ừ” một tiếng, thong thả ung dung nói: “Anh đã nói gì vậy?”
Anh cũng rất tò mò.
Đường Nhân ghé sát cổ anh, bởi vì đang có tiếng nhạc ồn ào, nên cô nói lớn hơn một tí, cũng không sợ người khác nghe thấy.
Cô nói: “Tớ cực kỳ, cực kỳ yêu cậu.”
Lúc này, tiếng nhạc vừa dứt.
Trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh.
Mọi người thính tai, nghe thấy đều đồng loạt quay đầu lại nhìn hai người, nửa ngày cũng không biết phản ứng ra sao, cho đến khi tiếng nhạc lại vang lên.
Lục Trì cũng sửng sốt, đây là những lời anh nói sao?
Anh thấy mọi người đều đang nhìn mình, anh vươn tay ôm eo cô, khóe môi khẽ cong cong, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh biết rồi.”
Ở trong mắt mọi người thì hai người đang tình tình tứ tứ.
Trương Viên lên tiếng: “Nè nè, Đường Nhân, muốn tỏ tình thì cũng không cần làm trước mặt bọn chị đâu nhé.”
Giọng nói Lâm Lộ cũng không còn tỉnh táo nữa: “Chị vừa nghe thấy cái gì á, Đường Nhân, dám nói mấy lời buồn nôn như vậy trước mặt bọn chị hả, phải phạt một ly!”
Cô ta xiêu xiêu vẹo vẹo cầm một cái ly sạch lên.
Những người khác cũng bắt đầu ồn ào.
Lục Trì hơi dùng sức bóp eo cô, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, đẹp đẽ lại mê người, đuôi mắt bị ánh đèn chiếu vào lộ ra vẻ tinh xảo thâm thúy.
Đường Nhân chỉ có thể lên tiếng: “D… Dạ là lỗi của em, em không nên nói mấy lời buồn nôn như vậy…”
Cô nhéo tay Lục Trì một cái.
Đồ không biết xấu hổ, lời này rõ ràng là anh nói, sao bây giờ lại biến thành là cô nói.