Bởi vì cô lăn lộn, cho nên giường cũng phát ra tiếng động nho nhỏ.
Ký túc xá yên tĩnh trở lại, bạn cùng phòng cũng đã tắt đèn đọc sách, chỉ còn ánh sáng yếu ớt phát ra từ giường cô.
Đường Nhân dừng lại ở sát mép giường, không hề cử động.
Ừ nếu cậu muốn .
Cô nhai kỹ bốn chữ này, trong lòng như có lửa đốt, buổi tối tay cô nhét ở trong túi áo của anh thật sự rất ấm áp.
Mọi chuyện giống như đã được châm lửa.
Cô thật sự trúng độc của Lục Trì, nhớ hoài không thể quên.
Cơn buồn ngủ trước đó đã biến mất hoàn toàn, bây giờ chỉ còn lại kích động, tim đập có chút nhanh.
Cô nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Trì.
Toàn bộ trường tự nhân Gia Thủy, kể cả Tô Khả Tây đều cho rằng cô gặp tiếng sét ái tình với Lục Trì ở văn phòng, nhưng không có ai biết rằng đó là lần thứ hai cô gặp anh.
Lần gặp nhau trong văn phòng không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên cô gặp Lục Trì là ở Nhất Trung.
Đầu mùa hè năm ngoái, trong tỉnh có tổ chức cuộc thi Olympic toán học, bởi vì cũng chẳng phải thi đấu chính thức, chỉ mang tính chất thi thử, cho nên cuối cùng chọn Nhất Trung làm nơi tổ chức thi đấu.
Kiểu thi Olympic này chẳng có bao nhiêu người tham gia, học sinh thi đấu đến từ trường tư nhân Gia Thủy cũng không nhiều lắm, Đường Nhân đi thi là do hiệu trưởng Đường tự động đăng ký.
Cuộc thi diễn ra ở hội trường Nhất Trung.
Nhất Trung được xây dựng lâu đời, cho nên hội trường cũng không được tân tiến như trường tư nhân Gia Thủy, Đường Nhân có chút chê bai, chỗ ngồi thi coi như cũng tạm ổn.
Thi Olympic đối với Đường Nhân không khó.
Vào lúc cô đang hoàn thành bài toán cuối cùng, thì đã có người đứng lên nộp bài thi, cô ngẩng đầu lên chỉ kịp thấy bóng lưng cao gầy của đối phương.
Gầy, cao gầy.
Lúc đi ra, cô không thấy người kia đâu nữa.
Lần thi Olympic này hội tụ nhiều học sinh đến từ nhiều trường khác nhau, cũng không giới hạn, nên cô hoàn toàn không biết người cao gầy kia đến từ trường nào.
Cho đến đầu tháng mười, cô gặp lại anh một lần nữa.
~
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Đường Nhân đã khẽ ngâm nga, thoải mái nhanh nhẹn làm mọi việc.
Tô Khả Tây thu dọn xong đồ đạc thấy bộ dáng Đường Nhân như muốn bay lên, bĩu môi: “Tối hôm qua nằm mơ thấy gì hả? Mơ thấy Trì Trì nhà cậu đúng không?”
Đường Nhân liếc cô ta: “Ngược lại mới đúng.”
“Lục Trì mơ thấy cậu á? Sao có thể được.”
Nhưng cũng có khả năng.
Đường Nhân chỉ cười hì hì, sửa sang lại rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, không nói thêm gì khác.
Thời tiết bên ngoài tồi tệ hơn hôm qua rất nhiều, lại có tuyết rơi, thậm chí còn lạnh hơn hôm qua, cô nhìn sắc trời u ám, trong lòng có điểm không vui.
Có chút bất an.
Trong phòng học đã có nhiều học sinh tới lớp.
Đường Nhân đi hai ba bước đã tới cửa sau lớp học, chưa đến chỗ ngồi đã thấy trên bàn Lục Trì đặt một túi khăn giấy mềm.
Lục Trì bị cảm.
“Tối hôm qua không phải cậu còn khỏe lắm mà, sao hôm nay lại bị cảm rồi?” Đường Nhân hỏi, tự nhiên ngồi xuống, còn duỗi tay chạm vào anh.
Lục Trì rụt tay lại.
Động tác tuy nhỏ, nhưng Đường Nhân cũng đã trông thấy, cô cảm thấy có chút chói mắt.
Cô không lên tiếng, nhưng lại bình tĩnh suy xét nơi nào có vấn đề.
Dựa theo tình hình tối hôm qua, thì hôm nay cũng không nên có cái bộ dạng này chứ.
Lục Trì đột nhiên chủ động, rồi lại đột nhiên thoái lui… Đang đùa giỡn với cô hả?
Cho dù là lý do gì, cô cũng đều cực kỳ khó chịu, tối hôm qua còn khiến cô vui vẻ, hôm nay lại không nương tay hất cô xuống địa ngục, một trời một vực, về sau nếu cứ như vậy, thì chẳng phải cô bị anh quay tròn sao.
Càng không biết rõ nguyên nhân, cô càng cảm thấy oan ức cho bản thân.
Trong phòng học mở máy sưởi, nhưng trong lòng cô rất lạnh, cô rụt cổ lại trốn trong khăn quàng cổ, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
~
Chưa đến tiết thứ hai, cả lớp đều biết rõ Đường Nhân và Lục Trì chiến tranh lạnh.
Lộc Dã và Đường Minh phát hiện ra đầu tiên.
Trước kia hai người không cùng lớp, thì có ngày không nói lời nào với nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm qua đã bắt đầu chung lớp, hai người hoặc là mặt đối mặt, hoặc là Đường Nhân trêu chọc Lục Trì, Lục Trì tuy ít nói, nhưng cũng có những hành động đáp trả.
Hôm nay hoàn toàn khác lạ.
Lộc Dã bình thường quan sát rất tốt, anh ta tới từ sớm, thấy Đường Nhân hỏi chuyện Lục Trì, sau đó hai người cũng không ai nói với ai lời nào.
Chuyện này không bình thường.
Nhất là Đường Nhân, bình thường cho dù Lục Trì không trả lời thì cô vẫn tiếp tục nói, hôm nay lại lạnh mặt ngồi im một chỗ, nếu không thì cũng nằm gục lên bàn ngủ.
Đường Minh thúc Lộc Dã: “Hai người bọn họ sao vậy?”
Lộc Dã đáp: “Không biết, tớ lại không để ý lắm. Theo tớ đoán thì chắc chắn Lục Trì làm gì khiến Đường Nhân giận rồi.”
“Lục Trì thì có thể làm gì chứ…” Đường Minh không hiểu.
Hai người quay đầu lại nhìn lén.
Tiết này là tiết tự học, giáo viên cũng không đến lớp, hầu hết học sinh trong lớp đều đang giải đề, hai người bọn họ vừa quay đầu lại đã thấy Đường Nhân gục mặt xuống bàn ngủ.
Đường Nhân ngủ thật sự.
Lục Trì thì đang giải đề.
Hai người đều chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân, không ảnh hưởng đến nhau, nhưng bầu không khí lại có chút bất đồng.
“Tối hôm qua, có phải Lục Trì… Bị cảm lạnh hả?” Lộc Dã đột nhiên hỏi.
Lộc Dã không cùng phòng với Lục Trì, cho nên không rõ lắm, nhưng hôm qua thấy anh vẫn còn rất khỏe, sao hôm nay lại bị cảm mạo, lại còn chiến tranh lạnh với Đường Nhân.
Nghe vậy, Đường Minh cũng nhớ lại.
Tối hôm qua anh ta không để ý lắm, quá nửa đêm có vào nhà vệ sinh, vừa đi vào thì thấy Lục Trì đang đứng rửa tay, hết tay này rồi tay kia, cực kỳ cẩn thận.
Về sau lúc anh ta đi ra thì đã không thấy người đâu, nhưng lúc anh ta vào lại phòng ngủ, thì thấy ngoài ban công có bóng người.
Khi đó anh ta bị dọa suýt hét lên.
Bình thường anh ta cũng có xem phim kinh dị, mặc dù trong ký túc xá nữ hay đồn đại mấy chuyện ma quỷ, nhưng ký túc xá nam cũng đủ đáng sợ rồi, nhất là hơn nửa đêm, trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh.
Đường Minh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp chui vào chăn, run run rồi cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ nhớ lại, cái bóng ma kia rất giống một người, lại còn cao cao gầy gầy…
Nghe anh ta kể xong, Lộc Dã sờ sờ cằm.
Lộc Dã hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”
Đường Minh gật đầu: “Lúc vào nhà vệ sinh tớ còn nói chuyện với cậu ấy mà, cậu ấy khá tỉnh táo, xem ra không giống người đang ngái ngủ. Khi đó hơn một giờ sáng, lúc tớ đang mơ màng ngủ lại còn nghe có tiếng động.”
Chắc là lúc đó Lục Trì quay trở lại giường, dù sao giường của Lục Trì ở phía trên giường Đường Minh, cho nên dễ dàng nghe thấy.
Lộc Dã lại tiếp tục suy đoán.
Hơn nửa đêm không ngủ được, ra ngoài ban công hóng gió, e là chỉ có một mình Lục Trì làm được, nhưng nguyên nhân sâu xa phía trong là gì.
Có chuyện gì mà phải ra ngoài hóng gió?
Lộc Dã nghiêng đầu nhìn Lục Trì, đúng lúc thấy ánh mắt Lục Trì rơi trên người Đường Nhân, lại cảm thấy như phát hiện ra điều gì đó.
Anh ta đụng Đường Minh một cái, nhỏ giọng nói: “Tí nữa tớ sẽ kiếm cách nâng cái bàn Đường Nhân lên. Nếu Lục Trì không động đậy, thì cậu phải giữ cái bàn của Đường Nhân lại, đừng để cậu ấy bị trượt.”
“Cậu tính làm gì vậy?”
“Tớ muốn kiểm tra một tí.”
Nói xong, Lộc Dã lập tức trượt xuống dưới, làm bộ như nhặt đồ, không lâu sau đó cả người ngồi xổm trên mặt đất, rồi chui xuống dưới đáy bàn Đường Nhân.
Chưa đầy mấy giây sau, Lộc Dã cố ý đứng dậy một cái, bỗng chốc đụng vào cái bàn.
Cái bàn của Đường Nhân trong nháy mắt bị nâng lên cao, xiêu vẹo.
Đường Minh thấy vậy hoảng sợ, mắt thấy Đường Nhân sắp ngã về một bên, vội vàng duỗi tay, kết quả tay còn chưa đụng tới, thì đã thấy tay của Lục Trì ở trước mặt anh ta.
Đường Minh cười ha ha ha, trong lòng có chút chột dạ.
Lộc Dã cũng chui ra khỏi gầm bàn, thấy Lục Trì nhìn mình chằm chằm, bỗng nhiên có chút không biết phải giải thích như thế nào.
Lộc Dã chống lại ánh mắt Lục Trì, chép chép miệng, lại nhìn Đường Nhân, động tĩnh lớn như vậy, mà Đường Nhân vẫn không tỉnh dậy, cô tiếp tục ngủ.
Nếu Lục Trì thật sự không quan tâm đến Đường Nhân, thì vừa rồi đã không vươn tay qua giữ bàn, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả Đường Minh, đương nhiên là…
Phản xạ có điều kiện.
Chỉ có để hình bóng của Đường Nhân trong lòng, thì anh mới có thể vừa làm việc của mình lại vừa để ý động tĩnh xung quanh cô.
~
Sau khi Đường Nhân tỉnh lại thì không thấy người bên cạnh đâu hết.
Cô nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh mấy giây, rồi thở hắt ra một hơi, sau đó chống cằm mở sách, nhưng cũng chẳng vào đầu chữ nào.
Cô đá đá ghế Lộc Dã.
Lộc Dã quay đầu lại: “Đại tiểu thư sao vậy ạ?”
“Tiết sau đổi chỗ đi.”
Vẻ mặt Đường Nhân nhàn nhạt, giọng nói cũng bình thường, nhưng lời nói ra lại khiến Lộc Dã kinh ngạc.
Anh ta nhớ lại chuyện mình vừa làm, chuyển hướng sang Đường Minh: “Cậu đổi chỗ với Đường Minh đi, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Đường Nhân suy nghĩ một chút: “Làm liền đi.”
Đường Minh cũng không có ý kiến gì với chuyện này, dù sao ngồi ở đâu cũng được, giáo viên lại mặc kệ chuyển đổi vị trí ngồi, hơn nữa người ngồi bên cạnh lại là Lục Trì, anh ta có thể nhân cơ hội này để hỏi bài.
“Đổi thì đổi.”
Đường Nhân trực tiếp đổi chỗ, cũng không mang theo sách vở gì.
Cô quay đầu sang hỏi: “Cậu muốn nói gì với tớ?”
“Tâm tình không tốt sao?” Lộc Dã thấy rõ, cười gian xảo, “Vậy thì chuyện tớ nói ra chắc chắn sẽ khiến cậu vui vẻ, cậu sát lại đây một chút, chuyện này không nói lớn được.”
Mặc dù Đường Nhân có chút khó chịu, nhưng vẫn tiến sát lại gần Lộc Dã.
…
Đường Minh ngồi ở vị trí của Đường Nhân, nghiêm túc nhìn chồng tài liệu của cô, phát hiện ra còn nhiều hơn so với anh ta, mặc dù không mở ra nhưng chắc chắn là cô có làm qua, nếu không thì sao thành tích lại tốt đến như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, Đường Minh lại có thêm lý do để hâm mộ Đường Nhân.
Bên cạnh có người ngồi xuống, Đường Minh nghiêng đầu chào hỏi: “Ha ha, lại ngồi cùng bàn với người học giỏi, cảm giác thật sự rất sướng.”
Lục Trì dừng lại một chút.
Ánh mắt của anh nhìn người bên cạnh mấy giây, sau đó dời mắt đi, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Đường Minh cũng không ngờ rằng anh lại lạnh nhạt đến như vậy. Dù sao cũng đã từng ngồi cùng bàn mấy tháng, tình nghĩa vứt đâu hết rồi.
Giáo viên vào lớp, Đường Minh mới nhớ ra mình không mang theo đề thi.
Anh ta thấy Đường Nhân và Lộc Dã đang nói chuyện say sưa, cũng không tiện quấy rầy, vừa đúng lúc bài thi của Đường Nhân ở trên bàn, thuận tay mở ra.
Không thể không nói, xem bài thi của Đường Nhân thật sự rất đã mắt.
Chữ viết sạch sẽ đẹp mắt không thể so sánh chữ viết như cua bò của anh ta được, bài thi này đặt trong tủ triển lãm cũng được đi.
Trong lúc Đường Minh còn đang cảm thán, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay túm lấy bài thi.
“Á á cậu làm gì vậy?” Đường Minh tay mắt lanh lẹ ngăn chặn, “Tớ còn muốn đọc một tí, đừng có lấy đi mà.”
Lục Trì bực bội, trực tiếp ném bài thi của mình qua.
Đường Minh: “…”
Cái này có phải rảnh rỗi sinh nông nổi không? Tại sao lại đổi bài thi?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng anh ta vẫn đưa bài thi của Đường Nhân cho Lục Trì, còn lén lút liếc nhìn mấy lần, cảm thấy hôm nay Lục Trì đúng là rảnh rỗi mà.
…
Cho tới trưa, Đường Nhân vẫn ngồi ở vị trí của Đường Minh, ngay phía trước Lục Trì.
Tiết cuối cùng trước khi tan học, Đường Minh cầm lấy đề dựa sát gần Lục Trì: “Học giỏi, chỉ tớ bài này đi, tớ không hiểu chỗ này.”
Mặt mày Lục Trì đăm chiêu, quay quay cây bút cầm trên tay.
Đường Minh cho rằng Lục Trì không nghe thấy, nên lặp lại một lần nữa.
Đã không nhận được câu trả lời, lại còn nghe thấy người ngồi bên cạnh lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu: “Vì sao Đường Nhân lại đổi chỗ ngồi?”
Đường Minh mặt không biến sắc nhìn hai người phía trước, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “À thì… Đường Nhân muốn nói chuyện với Lộc Dã, nên bọn tớ đổi chỗ ngồi.”
Lời anh ta nói là sự thật.
Cho đến khi tan học, Đường Minh mới nhớ ra, anh ta trả lời câu hỏi của Lục Trì, nhưng Lục Trì lại không giúp anh giải đề.
Đến giờ ăn trưa, học sinh trong phòng học nhanh chóng đi ra ngoài.
Đường Nhân ở lại trong lớp không đi.
Cho đến khi trong phòng học chỉ còn vài người, cô mới đứng dậy quay lại chỗ mình ngồi, đứng bên cạnh bàn, từ trên cao nhìn xuống Lục Trì.
Cuối cùng cô dùng tay đập lên bàn anh một cái, ngăn chặn Lục Trì đang làm đề, trực tiếp mở miệng: “Tối hôm qua cậu nói là cậu mơ thấy tớ, cậu mơ thấy cái gì?”
Lục Trì quay đầu đi, có chút mất tự nhiên.
Thấy bộ dạng này của anh, ngược lại Đường nhân có chút chắc chắn, nhớ lại những gì Lộc Dã nói, cô cúi người xuống nghiêng người về phía anh.
Cô tiến sát đến bên tai Lục Trì, chép chép đầu lưỡi, sau đó mới thấp giọng nói: “Lục Trì, có phải tối hôm qua… Cậu mộng xuân đúng không?”