Sáng sớm, Lộ ŧıểυ Lộ mở mắt, Lộ Tư Thần sớm đã không ở bên người rồi.
cô đã quên ngày hôm qua về nhà như thế nào, chỉ nhớ kỹ cùng Lộ Tư Thần điên cuồng triền miên, khi tỉnh lại không thấy hắn, cô bỗng dưng cảm thấy một loại cảm giác mất mát không diễn tả được bằng lời.
Cả người ê ẩm tê dại làm cô chỉ muốn trốn trong ổ chăn chủa Lộ Tư Thần không muốn di chuyển, ở phương diện này hắn tràn đầy khí tức mới mẻ, ôm chăn mỏng có mùi của hắn, cô lại muốn ngủ thiếp đi, quay lại đằng sau, cô nhìn thấy Lộ Tư Thần để lại một tờ giấy.
"Chị, trường học tổ chức hoạt động xã hội, em phải ở bên ngoài ngốcmột tháng, một tháng này chị phải ngày ngày nhớ đến em nhé. Còn có nếu chị thấy mệt mỏi thì cứ ngủ tiếp đi, hôm nay là cuối tuần. Tư Thần yêu chị".
hắn phải ở bên ngoài ngốc một tháng, Lộ ŧıểυ Lộ cảm thấy tâm lý mất mát nhất thời gia tăng rồi, Lộ ŧıểυ Lộ phát hiện bản thân khôngbiết từ khi nào đã không thể rời khỏi hắn rồi.
Có điều, hôm nay là cuối tuần, cô muốn làm gì đây, đau nhức thế này, không bằng ngủ một ngày tốt lắm, cô chớp chớp hai tròng mắt chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng đúng lúc này, điện thoại vang lên.
một số lạ, cô hơi chần chờ mở nghe.
"Xin chào, cho hỏi có phải Lộ ŧıểυ thư không?"
"Vâng, tôi họ Lộ, xin hỏi anh là?" Mặc dù giọng nói của đối phương rất dịu dàng quen thuộc, nhưng Lộ ŧıểυ Lộ không nghĩ ra đối phương là ai.
"Lộ ŧıểυ thư, đã quên tôi rồi sao, tôi là Trầm Ly Mặc".
"À, Trầm tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì sao?"
"Lộ ŧıểυ thư, là như thế này, khách khứa tới tham gia tiệc sinh nhận, khi về đều nhận được một phần lễ vật. Tôi cố ý chuẩn bị một lễ vật cho Lộ ŧıểυ thư, nhưng ngày đó cô về sớm nên chưa kịp tặng cho cô, hôm nay cô có thể tới nhà tôi chúng không?"
Nghe vậy, Lộ ŧıểυ Lộ không khỏi nhíu mày, quả quyết từ chối thì rất quá đáng, nhưng nếu phải tới nhà hắn, chuyện này cũng không được thuận tiện cho lắm.
"Trầm tiên sinh, có phải ngài thường xuyên gặp mặt anh trai tôikhông, hay là ngài đưa lễ vật cho anh ấy, rồi anh ấy sẽ chuẩn lại cho tôu, có được không?"
nói xong, Lộ ŧıểυ Lộ rõ ràng cảm giác được đối phương lặng im mộtchút, có phải mình từ chối quá rõ ràng không, cô đang do dự khôngbiết có nên nói cái gì đó vớt vát một chút không, thì đầu điện thoại bên kia truyền đến một trận ho khan kịch liệt.
"Khụ khụ khụ, ngại quá, bởi vì thật sự muốn nhanh chóng tự tay giao cho Lộ ŧıểυ thư. Bình thường lại bận quá, vừa lúc hôm naykhông có việc gì, có thể nghỉ ngơi một chút, nên mới muốn cô tới nhà lấy. Nếu như cô không tiện thì để hôm nào tôi đưa cho anh traicô đi".
Nghe giọng đối phương có vẻ như đang ốm, lòng đồng tình của Lộ ŧıểυ Lộ lại trỗi dậy, cô lập tức nói: "không sao, vừa vặn hôm nay tôi được nghỉ, nhà anh ở đâu để tôi tới, dù sao thì anh cũng là bạn tốt của anh trai tôi, anh bị bệnh tôi hẳn phải tới thăm một chút".
"Vâng, cám ơn Lộ ŧıểυ thư, lát nữa tài xế của tôi sẽ tới đón cô, sau khi tới anh ta sẽ gõ cửa".
Cúp điện thoại, Lộ ŧıểυ Lộ bắt đầu chuẩn bị, lúc đi ngang qua phòng Lộ Tư Hiên, cánh cửa phòng hắn vẫn đóng chặt như cũ, Lộ Tư Hiênđã rất nhiều hôm không về rồi, cũng không hề nhắn gì cho mình, có điều thật ra Lộ ŧıểυ Lộ không hề lo lắng, bởi vì anh trai có bạn gáirồi, không trở về nhà cũng là chuyện bình thường.
Khi tới biệt thự của Trầm Ly Mặc, Lộ ŧıểυ Lộ liền nhìn thấy người đàn ông thân hình thon dài tuấn mỹ văn nhã, giờ phút này hắn đangđứng ở đó chờ mình, ánh sáng mặt trời chiếu lên người làm ngũ quan hắn vốn ôn hòa càng thêm ấm áp dịu dàng, thậm chí là chói mắt.
"Trầm tiên sinh, sao anh lại tự mình ra đây? anh còn đang bị cảm, mau vào đi thôi".
Nhìn thấy Trầm Ly Mặc tự mình đi ra ngoài đón mình, thiện tâm của Lộ ŧıểυ Lộ bắt đầu tràn lan.
"Lộ ŧıểυ thư, cô tự mình đến, là chủ nhà sao tôi có thể không ra nghênh đón chứ, đó là tôi không đúng rồi". Trầm Ly Mặc vẫn dịu dàng nhìn cô cười như cũ, con ngươi trong suốt chợt hiện lên quang mang chói mắt. Mỗi lần Lộ ŧıểυ Lộ nhìn thấy loại dịu dàng này thìluôn luôn không có cách nào làm bản thân tàn nhẫn quyết tâm được, bởi vì trong tiềm thức, cô cảm thấy người dịu dàng sẽ không thương tổn người khác.
Biệt thự không tính quá lớn, bởi vì Trầm Ly Mặc vốn ở một mình, nhưng vẫn có phẩm vị riêng. Cách bày trí bên trong đều là màu sắc sáng sủa sang trọng, thật ra phong cách thế này rất hợp với tính cách Trầm Ly Mặc.
Ngồi trên ghế sa lon màu trắng trong phòng khách của Trầm Ly Mặc, Lộ ŧıểυ Lộ nhìn Trầm Ly Mặc đang châm trà cho mình vẫn thỉnh thoảng lấy tay che miệng ho khan như cũ.
"Trầm tiên sinh, tôi không uống trà đâu, lễ vật muốn tặng tôi ở đâu vậy?"
Nghe vậy, Trầm Ly Mặc mỉm cười, đột nhiên tay chỉ chỉ ngăn tủ đằng sau ghế sa lon Lộ ŧıểυ Lộ ngồi, hóa ra hắn đã sớm chuẩn bị lễ vật rồi.
Lộ ŧıểυ Lộ cẩn thận cầm hộp quà tinh xảo, tò nghĩ muốn mở ra, nhưng Trầm Ly Mặc lại đi tới trước mặt, nâng tay nhẹ nhàng ngăn động tác của cô lại.
"Tôi hy vọng Lộ ŧıểυ thư có thể về nhà xem, được không?"
hắn cười luôn dịu dàng như vậy, luôn chói mắt như vậy, Lộ ŧıểυ Lộkhông tự giác gật đầu, nhưng lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú của Trầm Ly Mặc cách mình càng ngày càng gần.
"Trầm tiên sinh?!"
Ý thức được vừa rồi mình làm gì nhưng Trầm Ly Mặc vẫn tiến gần tớicô, vươn tay nâng mặt Lộ ŧıểυ Lộ, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏnhắn đỏ hồng đáng yêu của cô, hắn không khỏi cười đến càng thêm dịu dàng, con ngươi trong suốt chợt hiện lên ánh sáng nhu hòa: "ŧıểυ Lộ, vì sao tôi luôn không tự chủ được mà muốn hôn em đây?"
nói rồi, hắn lại cúi đầu, dịu dàng hôn lên cánh môi hoa kiều diễm của Lộ ŧıểυ Lộ.
hắn dịu dàng như vậy, thâm tình như vậy, làm Lộ ŧıểυ Lộ không có lý do cự tuyệt hắn, thậm chí cô còn muốn, nếu như từ chối mộtngười dịu dàng như vậy, có thể làm tổn thương hắn hay không, có thể sẽ bị trời phạt không?
Chưa từng cảm thụ qua loại cảm giác làm cả thể xác và tinh thần người ta hòa tan thành một vũng nước mềm mại, Lộ Tư Thần cho côlà nhiệt tình như lửa, mà hắn cho cô cảm giác dịu dàng như nước.
Nụ hôn càng ngày càng triền miên, hai mắt Lộ ŧıểυ Lộ dần dần mờ đục, hô hấp cũng dần dần trở lên dồn dập, cô, rốt cuộc cô đang làm gì? Nhưng động tác của hắn dịu dàng thương tiếc như vậy làm côcăn bản không có lòng cự tuyệt tàn nhẫn, đến tột cùng là cô bị làm sao vậy?
Nhìn dáng vẻ càng ngày càng quyến rũ mê ly của Lộ ŧıểυ Lộ, Trầm Ly Mặc không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy cô, thân thể của cô mềm mại như vậy, hắn vươn tay dò xét vào trong quần áo chậm rãi vuốt ve tấm lưng bóng loáng có chút mồ hôi ẩm ướt của cô.
Mà tay kia cũng không nhịn được cách áo ôm lấy mềm mại trước ngực, bắt đầu vuốt ve vô cùng dịu dàng.
"Đừng đừng, không nên..."
Lộ ŧıểυ Lộ không nhịn được thở gấp tách khỏi người hắn, cố gắng dùng lý trí còn sót lại của bản thân chống lại chuyện kế tiếp sẽ xảy ra.
Nghe vậy, Trầm Ly Mặc đột nhiên dịu dàng hôn lên đôi mắt của cô, chóp mũi của cô, cuối cùng hôn lên vành tai cô, vừa hôn cô vừa hấp dẫn mở miệng: "ŧıểυ Lộ thật sự không muốn sao? Nhưng anh thậtsự rất muốn rất muốn em, có lẽ từ lần đầu tiên gặp em anh đã thích em rồi, em nói, anh phải làm sao đây?"
hắn dịu dàng thấp giọng nỉ non bên tai cô, hắn tinh tế liếʍ hôn cô, khiêu khích cô, sự dịu dàng của hắn làm cô chậm rãi hóa thành mộtvũng nước.