Kỵ Viễn Thành quỳ xuống, hắn cuối đầu.
“Con sẽ cưới cố ấy, sẽ đối tối với cô ấy, tuyệt đối không thay lòng.”
Ông kỵ đạp mạnh vào vai hắn, khiến hắn ngã nhoài. Vì tức giận nên lồng ngực ông cứ phập phồng.
“Mày thì dám cưới , nhưng con bé có dám lấy mày hay không? Cho dù mày với con bé kết hôn, thì có hạnh phúc không? Cái thằng nghịch tử này.”
Bà Kỵ bên cạnh khuyên bảo, việc đến nước này rồi chỉ con cách qua bàn với ông bà Hạ để cưới Hạ Nhược Vân.
Hắn nhếch mép, chỉ cần hắn và cô thành vợ chồng, thì cả đời này, cô có chết cũng không thoát khỏi hắn, có chết vẫn mang danh là thiếu phu nhân của Kỵ gia.
------
Ông Hạ và bà Hạ biết tin vô cùng thương xót cho con gái,liền đến Kỵ gia đón Hạ Nhược Vân về. Cô hôn mê triền miên suốt ba ngày chưa tỉnh, Bà Hạ đau xót chăm sóc ngày đêm, khăn hoa thêu tay mà Hạ Nhược Vân tự tay đan cho bà đã đẫm nước mắt.
Ông Hạ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, chỉ mới ba ngày mà tóc ông đã bạc sơ, mí mắt cũng đá có thêm nếp nhăn.
Sau khi bà Hạ khóc đến ngất cũng được đưa về phòng, trong phòng chỉ còn lại Hạ Nhược Vân đang nhắm mắt, bỗng nhiên cô mở mắt ra, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Thật ra cô đã tỉnh từ lâu, nhưng cũng không muốn tỉnh lại, vì cô không muốn chấp nhận sự thật này.
Sự thật cô đã bị cưỡng bức!
Bàn chân cô chạm xuống nền đất lạnh lẽo, bước ừ bước tới khung của sổ, cô chỉ muốn chết quắt đi cho xong.
Đột nhiên lúc này cửa mở ra, người bước vào là Kỵ Viễn Thành. Thân thể cô cứng đờ, chỉ trong phút choc đã thấy hắn đến trước mặt mình.
Hắn bế cô lên, đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.
Trên tay hắn xuất hiện vài giọt nước, ngước mắt lên đã thấy cô khóc đến rối tinh rối mù, trong lòng hắn đau xót, nhưng vẫn hạ quyết tâm không nói gì.
Hắn đi ra ngoài, lát sau đã thấy hắn cầm một chậu nước tiến vào, hắn tiến lại gần cô, đặt chậu nước xuống để cho cô ngâm chân, bắt đầu chà rữa.
“Em sẽ không gã cho anh đâu.”
Hắn tiếp tục rửa chân cho cô, không đáp lời.
“Em sẽ tới một nơi khác, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Lời nói của cô khiến hắn tức giận, hắn cũng đáp lại với giọng giận giữ:
“Việc này không do em quyết đinh, hôn sự của chúng ta dù em không muốn thì cũng không phải do em quyết định, tôi cũng sẽ không để em đi.”
Cô nhìn hắn đầy căm phẫn, nức nở nói:
“Cầu xin anh đừng ép buộc em nữa hức.”
Hắn chẳng màng tới cô khóc lóc, cứ thế bước ra ngoài, còn không quên để lại một câu:
“Đừng để tôi thấy cái người mà em yêu quý,nếu tôi thấy tôi sẽ bắn chết cậu ta.”