Lâm Hạnh Tử là con gái một, bất kể là ở nhà nội hay nhà nɠɵạı cũng đều là em út, vậy nên luôn được cưng chiều hơn hẳn. Xấp xỉ tuổi cô có Lâm Tang và cậu em trai sinh đôi ra sau nửa tiếng – Lâm Kha. Năm lớp Mười, Giang Ngôn học cùng lớp với hai chị em họ. Học cùng ba năm, nhưng tới tận năm lớp Mười hai, anh mới được gặp cô em họ Lâm Hạnh Tử mà họ thường xuyên nhắc đến.
Kỳ nghỉ hè sau đợt thi vào cấp Ba, Lâm Hạnh Tử đòi Lâm Kha đạp xe đưa đi chơi, kết quả là một đứa ngã gãy tay, còn một đứa gãy chân. Đến tận khi khai giảng, cả hai vẫn còn phải bó bột.
Ở giữa khu lớp học và cổng trường có một đoạn cầu thang gần trăm bậc. Giang Ngôn nhận được điện thoại ra đón Lâm Kha, ra đến nơi, Lâm Kha lại hào phóng nói, “Người anh em, cậu cõng em gái tôi đi, để cho nó nhảy lò cò vào đến lớp thì mai tôi xuống lỗ yên nghỉ luôn mất.”
Lâm Hạnh Tử biết Giang Ngôn là bạn của anh mình, cũng là học sinh của mẹ mình, vì thế không hề khách sáo, nghênh ngang sai anh ngồi xổm xuống, hai tay quàng qua cổ anh rồi ngả cả người vào lưng anh.
Sáng tháng Chín trời nóng, tà áo đồng phục ướt đẫm mồ hôi dường như có thể phác họa ra đường cong nhấp nhô trước ngực cô, anh mơ hồ có thể tưởng tượng ra hình dạng của khối tròn mềm mại đó bị ép xuống thế nào, vốn định bảo cô đừng đung đưa chân nữa, nhưng lời nói lại như nghẹn trong cổ họng.
Từ một lần cõng này, thành kéo dài đến tận hai tháng.
Anh học lớp Mười hai, lớp học cách dãy nhà của khối Mười một khoảng sân tập thể dục, có hôm cô giáo dạy quá giờ, anh đến muộn là cô sẽ bực mình, lúc thì kêu chân đau, lúc lại bảo khát nước muốn uống Coca lạnh.
Trong trường không có căng-tin, anh phải chạy ra ngoài mua, mua xong còn phải mang lên tầng chín cho cô, vậy mà cô lại bảo Coca nhiều đường dễ béo, anh lại lóc cóc đi mua sữa chua.
Bất kể là tám năm trước khi còn ở trong trường, hay là sau khi đã trở thành vợ chồng vì một tình huống ngớ ngẩn, Giang Ngôn vẫn luôn vô cùng bao dung với Lâm Hạnh Tử, cô nói gì cũng được, muốn gì anh cũng chiều.
Chỉ duy nhất có một lúc cố chấp, đó là khi ở trên giường.
Thật ra Giang Ngôn cũng không muốn làm đau cô, cô yếu ớt, chân tơ kẽ tóc đã toát lên sự kiêu kỳ. Nhưng dáng vẻ cao quý ngày thường và dáng vẻ chìm đắm trong nhục dục khác nhau hoàn toàn, đầm lầy ướt át chứa đựng anh, bắp đùi bị xương hông của anh mài đỏ, hai má, cổ, hai bầu ngực mềm mại đều lờ mờ những dấu hồng nhạt, khóe mắt long lanh như chứa cả một hồ nước xuân, từng tiếng từng tiếng kêu yêu kiều mất hồn. Sao anh có thể kiềm chế được?
“Khương Khương…”, anh nhướn lên, hôn từ vầng trán đến đôi môi hồng thắm, lại quấn lấy đầu lưỡi cô.
Cảm giác căng trướng lại sảng khoái khiến bụng dưới Lâm Hạnh Tử không ngừng co rút, tinh thần rệu rã mơ hồ. Một cơn sóng nữa lại xô đến, đi cùng một đợt gió lốc dữ dội, cô gần như không biết bấu víu vào đâu, miệng lại phải đón nhận nụ hôn của anh, không nói được thành lời nên cơ thể càng vặn vẹo một cách bất an, mũi chân quờ quạng chọc vào xương cụt của anh.
Giang Ngôn đè nặng một tiếng rên, anh dừng một giây, sau đó đột nhiên nâng chân cô lên, động tác ra vào càng thêm phần hung hăng. Cô thấp giọng rêи ɾỉ, đầu bị xô đập vào thành giường, hơi đau một chút.
Thấy cô nhíu mày, Giang Ngôn liền nâng mông cô lên, bế cô dịch xuống.
Quy đầu chạm vào từng ngóc ngách bên trong cô, con đường hẹp co thắt dữ dội, lối vào nhầy nhụa, càng ngày càng chặt, Giang Ngôn biết cô đang vô cùng sảng khoái. Nhưng anh còn muốn cho cô sảng khoái hơn, anh mài tới một điểm gồ lên trên vách thịt, tăng tốc đong đưa thắt lưng, khiến cô phải ôm chặt vai anh mà thét lên.
Một dòng chất lỏng ấm áp bao phủ lấy anh, Giang Ngôn cắn răng gầm khẽ, vào một khắc cuối cùng, anh rút ra, bắn thứ dịch thể đặc sệt lên bụng cô.
“Khụ khụ!”, tiếng ho khan vọng từ ngoài cửa sổ vào.
Nhà hàng xóm hoàn toàn không phải là đôi vợ chồng già lãng tai.
Giang Ngôn vùi mặt vào gáy cô thở dốc từng hồi nặng nề, gợi cảm, đê mê. Lâm Hạnh Tử hoàn hồn sau phút cao trào, cô cắn một cái vào vai anh, “Anh lừa người ta!”
“Đừng cắn, Khương Khương…”, Giang Ngôn kiềm chế, lại bật cười, “Mai anh sẽ giải thích, bảo là anh kêu.”
Lâm Hạnh Tử rất ít khi cảm thấy mất mặt, lúc mắng chửi người ta có thể khiến đối phương nhục đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống, nhưng trong chuyện này, da mặt cô lại rất mỏng.
Mà lại không thể nào giải thích được sự chìm đắm vừa rồi.
“Xuống.”, Lâm Hạnh Tử đẩy anh, “Nặng chết đi được.”
Sắc hồng nơi đuôi mắt cô vẫn chưa tan hết, một cái lườm này như ngậm đầy ý xuân, phía dưới Giang Ngôn lại hơi có cảm giác, nếu làm lần thứ hai, anh không dám chắc có thể nhịn mà không bắn vào trong. Cô bị dị ứng với thuốc khẩn cấp, tuyệt đối không thể để cô uống được. Mà hai chữ “mang thai” là bãi mìn của cô, ai nhắc đến cô sẽ trở mặt với người đó.
Dịch thể bắn trên bụng cô chảy dần xuống đùi, hai chân cô vẫn chưa khép lại được, Giang Ngôn nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, “Thế thôi không tắm nữa, để anh lấy khăn lau cho em.”
Lâm Hạnh Tử kiệt sức, không muốn động đậy dù là một ngón tay. Giang Ngôn dùng khăn ấm lau người cho cô. Anh tìm một cái áo thun sạch mặc vào cho cô, thay ga giường lại lần nữa rồi mới đi tắm.
Anh chỉ dội nước qua loa, lúc cởi trần đi ra, Lâm Hạnh Tử còn nằm thẫn thờ trên gối, điện thoại đổ chuông mà cũng không để ý, đến khi chạm phải ánh mắt anh thì mới bối rối trở mình.
Giang Ngôn mỉm cười, tắt đèn ngủ, giang tay ôm cô vào lòng.
Cô cao một mét sáu tám, so với phái nữ thì khá cao, nhưng nằm trong lòng anh lại nhỏ bé, mềm mại vô cùng.
Dù vừa tắm xong nhưng người anh vẫn nóng, nằm điều hòa một lát mới thấy đỡ, sau còn hơi lành lạnh. Bỏ qua cuộc hôn nhân có mà như không, thì anh cùng lắm chỉ là học sinh mẹ cô từng dạy mà thôi, ôm nhau ngủ có vẻ quá thân mật. Nhưng Lâm Hạnh Tử nhớ đến mười phút trước mình mới “dùng” anh xong, thế nên cũng không so đo với bàn tay để trước ngực cô, tuy rằng cô cũng khá thoải mái.
“Nóng chết đi được.”, cô nhỏ giọng kháng cự.
“Tay em lạnh lắm.”, Giang Ngôn hiểu quá rõ tính cô, “Buồn ngủ không? Nói chuyện đi Khương Khương, em đến thăm anh, anh vui lắm.”
Lần gặp nhau cuối cùng là ba tháng trước, anh về thành phố Hải tìm nhân chứng, thời gian gấp gáp, cũng chỉ kịp về nhìn cô một cái, còn chẳng ăn nổi một bữa cơm.
Lâm Hạnh Tử cũng không biết mình tính toán thế nào nữa.
Ngàn dặm xa xôi đưa tới tận cửa, rồi bị bê lên giường thịt một lần không còn mảnh giáp.
“Đừng tự cho là mình cao giá thế, đã bảo là đến đây đi công tác rồi, nếu không gặp phải chuyện đấy, em mà lại thèm để ý đến anh?”, cái miệng cô vẫn không bao giờ chịu thua như vậy.
Giang Ngôn hôn lên tóc cô, “Đừng giận mà, anh sẽ thu xếp để mau chóng về.”
Lời này Lâm Hạnh Tử chỉ nghe cho có chứ không thật sự để tâm. Bố cô là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố Hải, cũng làm ngành này, hồi còn trẻ vì công việc mà quanh năm sống xa mẹ cô. Mặc bộ đồng phục cảnh sát vào rồi là phải nghe theo lệnh chỉ huy, đâu thể muốn mà được.