Màn hình máy tính trên bàn vẫn sáng, nhưng con trỏ chuột thì không hề nhúc nhích. Lâm Hạnh Tử thấp thỏm ngồi trên chiếc ghế da đen, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Căn phòng này cách âm rất tốt, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng vào. Lâm Hạnh Tử đang chờ Giang Ngôn đến “tính sổ” với mình để có cái nhìn mới mẻ về anh.
Hình như thứ cô yêu nhất không phải là tiền, mà là sắc.
Di động đổ chuông reng reng, liên tục có tin nhắn mới, Lâm Hạnh Tử thấy phiền nên chuyển sang chế độ im lặng. Cửa thư phòng khép hờ, lúc Giang Ngôn đẩy cửa đi vào, cô chợt luống cuống đến mức đập đầu gối vào cạnh bàn, “Shhhh…”
“Làm em sợ à?”, Giang Ngôn đặt cốc sữa lên bàn, đưa tay nâng đầu gối cô lên. Làn da trên đầu gối cô hiện nguyên một mảng đỏ ửng, “Xin lỗi em, lần sau anh sẽ gõ cửa.”
Lâm Hạnh Tử không còn mặt mũi nào nhìn anh, rầu rĩ ngả rạp ra bàn.
Giang Ngôn xoa đầu gối cho cô, cảm thấy chân cô hơi lạnh, “Lạnh không?”
“… Hơi hơi.”
“Thế mà còn mặc ít như này.”
Vừa vào thư phòng, Lâm Hạnh Tử liền cởi áo khoác vắt lên tay ghế, trên người chỉ còn mỗi bộ váy ngủ, màu đen, trên cổ thùa ren, tà váy vừa chạm đến đầu gối, nhưng vì cô ngồi nên bị kéo lên trên, hững hờ che ngang đùi, ngón chân trắng nõn cong cong chống xuống tấm thảm lông dưới mặt sàn.
“Cái váy này mới mua đấy, mua về phải mặc ngay mới tỏ sự tôn trọng tối thiểu với nó chứ.”
Không ngờ lại cho Triển Diễm cơ hội nghĩ đâu đâu.
“Đi dạo phố với Lâm Tang à?”
“Không, em đặt từ một tháng trước cơ, mấy hôm trước hàng về nhưng mà cứ tăng ca suốt, không rảnh đi lấy, trợ lý Trần đi lấy lễ phục cho nghệ sĩ của công ty rồi nhân thể mang về hộ em luôn.”
Không hỏi về Triển Diễm, hỏi chuyện quần áo làm gì!
“Không đau nữa, anh…”, cô còn chưa nói xong, bên hông liền có cảm giác căng cứng, hai chân chơi vơi, chiếc ghế da bị xoay lại, anh ngồi xuống, bế cô ngồi lên đùi mình.
Giang Ngôn đặt cốc sữa đã hâm nóng vào tay cô, “Đang xem cái gì thế?”
“Báo cáo theo quý của công ty, em làm không tốt là cậu lại thất vọng.”, Lâm Hạnh Tử có xem qua mấy dòng, nhưng lòng dạ thì lại chẳng đặt ở công việc, “Shhhh… động đậy một tí là lại hơi đau, anh xoa tiếp đi.”
Đầu gối cô bị trầy da, cứ xoa mãi sẽ thành ra nghiêm trọng hơn, cũng dễ bị nhiễm trùng. Giang Ngôn tránh đi đầu gối của cô, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua tà váy của cô, hài lòng nhìn vành tai cô ửng đỏ.
“Thành tích hồi lớp Mười của em rất tốt, nhưng tiếng Anh lại kém, sao lại ra nước ngoài học?”
Năm đó, những thành phần dính líu đến ma túy ở thành phố Hải lộng hành ngang ngược, chỉ trong vòng ba tháng đã có sáu chiến sĩ cảnh sát hy sinh, thậm chí con trai của một vị cảnh sát bị chặt đứt một ngón tay. Khi ấy, Lâm Húc Đông gần như ở cục cảnh sát suốt, công ty của Lý Nghiêu xảy ra vài vấn đề, bị điều tra theo quy định pháp luật, thời điểm đó Lý Thanh đổ bệnh, cùng ngày thì nhận được thư đe dọa, vì thế Lâm Húc Đông đã quyết đoán đưa Lâm Hạnh Tử ra nước ngoài.
Lúc ấy, Lâm Hạnh Tử không hiểu.
Hồi tưởng lại mấy năm đó, cảm xúc trong cô đã lắng xuống, cô chỉ nói: “Bố quyết định thế.”
Chẳng phải Giang Ngôn quá để ý lời Triển Diễm nói có mấy phần thật mấy phần giả, mà là Triển Diễm đã nhắc nhở rằng anh bỏ lỡ quá nhiều thời gian, thế nên cứ cảm thấy tiếc nuối.
Trên màn hình máy tính toàn là những con số, “Cái này có cần phải xem hết trong đêm nay không?”
Lâm Hạnh Tử sốt ruột, có vẻ như Giang Ngôn muốn cho cô biết anh để bụng chuyện Triển Diễm, nhưng anh lại không tự nhắc đến.
“Em xem xong hết rồi, nhưng đang phải nghĩ xem sẽ báo cáo như thế nào với các cổ đông vào buổi họp tới, anh đi ngủ trước đi.”
Cô định đứng dậy, nhưng cánh tay để bên hông cô lẳng lặng siết chặt lại.
“Chẳng phải vừa nãy còn định cởi quần hộ anh sao?”
Hơi thở của người đàn ông phả vào cổ khiến Lâm Hạnh Tử ngứa ngáy kinh khủng, cô cũng bị lời nói này của anh làm cho đỏ mặt, “Anh anh anh xảo quyệt ghê!”
Giang Ngôn tì cằm vào gáy cô thấp giọng cười, rồi nhẹ nhàng rải những nụ hôn nhỏ vụn dọc theo cổ cô, bàn tay to lớn đỡ khuôn mặt cô, trước khi cô thẹn quá hóa giận liền hôn nghiến lấy môi cô.
Một nụ hôn nồng nhiệt đi qua, anh lại dịu dàng vẽ theo viền môi của cô, nhẹ nhàng cắn, mυ"ŧ.
Lâm Hạnh Tử lùa một tay vào áo anh, một tay chống lên cạnh bàn, càng nắm càng chặt, móng tay cà qua mặt bàn để lại dấu vết lờ mờ, hơi thở cũng dần trở nên rối loạn.
Đầu lưỡi anh len lỏi vào giữa hai hàm răng cô, dịu dàng cuốn đi mùi sữa trong miệng cô.
Giang Ngôn bị cởi bỏ một cúc áo, vạt áo trước ngực mỗi lúc một nhăn nhúm. Lâm Hạnh Tử lắc đầu vẻ không thoải mái, cô ậm ừ kêu, Giang Ngôn liền buông môi cô ra, chuyển sang hôn gáy cô.
Anh kéo ngăn bàn phía bên trái ra, sau những tiếng sột soạt giòn giã, anh lấy ra được một cái bao cao su.