Hôm nay là ngày cuối cùng Giang Ngôn và Lâm Hạnh Tử ở quê, tới tối họ sẽ lên xe về. Mẹ Giang thức dậy từ sớm, trời còn chưa sáng, vậy mà bà vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy đôi vợ chồng son đánh răng rửa mặt xong xuôi, có vẻ là chuẩn bị ra ngoài.
Có lẽ là vì không muốn đánh thức bà nên họ chẳng bật đèn, động tác cũng nhẹ nhàng hết mức có thể.
Lâm Hạnh Tử ra ngoài trước, Giang Ngôn ra đến sân lại vòng về phòng lấy áo khoác, mẹ Giang ra xem, thấy Lâm Hạnh Tử đã đi được một quãng xa rồi.
“Cãi nhau với Hạnh Tử à?”
“… Không ạ.”
“Lại còn không nữa, anh coi mẹ anh là đồ ngu dốt à, con bé cả mấy ngày nay chẳng cười lần nào.”, mẹ Giang là người ít nói, nhưng chỉ cần quan sát cũng có thể hiểu được, “Vợ chồng nào mà chẳng có lúc cãi nhau, nhưng mà cãi nhau thì cãi nhau, anh vẫn phải nhún nhường một chút, Hạnh Tử ở nhà là bảo bối của bố mẹ con bé, không thể để nó lấy anh rồi phải chịu ấm ức được.”
Bà thở dài, “Con trai giống mẹ, ăn nói vụng về, không biết nói mấy lời dễ nghe gì cả.”
Vì thế, bốn năm Đại học, anh chẳng có cô bạn gái nào, sau khi tốt nghiệp cũng chỉ một lòng một dạ tập trung cho công việc. Năm ngoái anh đột ngột gọi điện về nói chuẩn bị kết hôn, bà bị dọa cho hết hồn, còn nghĩ con trai ra thành phố lớn được một nữ đại gia nào đó để ý, nhất là kiểu đẹp trai nhưng không quyền không thế như con bà, quả thật rất dễ bị nhắm tới.
Kết quả là, con trai bà thật sự đã được nữ đại gia để mắt tới thật.
Nữ đại gia trẻ tuổi.
“Làm gì có vợ chồng nào cãi nhau qua đến tận ngày hôm sau chứ, nghĩ cách dỗ dành nó đi.”
Giang Ngôn cười, nhẹ giọng đáp lời.
Bờ biển ngay trước cổng nhà không quá sạch sẽ, vì thế Giang Ngôn định đưa Lâm Hạnh Tử đi đến một nơi xa hơn. Cô sợ tối, lại không quen đường đi lối lại ở đây, tay cầm di động thay đèn pin soi đường, chẳng mấy chốc Giang Ngôn đã lái xe máy điện ra tới nơi.
Lâm Hạnh Tử từng bị ngã gãy chân vì ngồi xe đạp, vì thế vẫn bị ám ảnh với loại phương tiện hai bánh như thế này, “Anh lái thế nào được? Chịu thôi.”
“Không xa đâu, mười phút là đến nơi.”, Giang Ngôn đội mũ bảo hiểm cho cô, “Anh lái một tay, đi chậm thôi.”
Lâm Hạnh Tử nhớ đến lần Giang Ngôn phóng theo sau xe của Quý Thu Trì, cô thà đi bộ còn hơn, “Anh mà chậm à, anh nhanh lắm luôn.”
Giang Ngôn: “…”
Tuy biết cô không có ý kia, nhưng câu này nghe vẫn có gì đó không bình thường.
“Không lái nhanh, nghe lời em, em muốn chậm thế nào cũng được.”, Giang Ngôn luồn tay gỡ mái tóc cô búi qua loa ra, “Lạnh đấy, mặc áo khoác vào.”
Chân trời hiện sắc trắng lờ nhờ, ánh sáng dịu nhẹ hắt vào đáy mắt anh, có anh ở bên cạnh, Lâm Hạnh Tử cảm thấy vô cùng yên tâm.
Giang Ngôn lái xe đưa cô đi xuyên qua làng, vẫn còn sớm, người dân chưa dậy, cả thế giới xung quanh chìm trong sự yên tĩnh.
Làn gió biển như mang theo cả vị ẩm ướt. Lâm Hạnh Tử ngồi phía sau, tựa vào lưng người đàn ông, chợt nhớ lại thời Trung học, anh từng cõng cô đi qua cả trăm bậc thang.
Bất kể bao nhiêu năm qua đi, cảm giác rung động vẫn còn y nguyên…
“Quảng trường ở đằng kia ngày xưa là trường ŧıểυ học, anh học sáu năm ở đấy, sau này bị phá bỏ rồi.”
“Ngày xưa anh cũng lái xe đi học à?”
“Không, toàn đi bộ đến trường, hồi đấy trong làng còn chưa đông người, hay đi cùng con của nhà hàng xóm.”
“…À, cô bạn xinh đẹp ngồi cùng bàn với anh.”
“…”
“Sắp xuống dốc này, ôm chặt vào.”, Giang Ngôn tóm tay cô đặt lên eo mình, “Thu Trì toàn đi với anh trai anh, hồi cấp Một bọn anh không ngồi cùng bàn.”
Thu Trì, Thu Trì…
Còn chẳng bao giờ gọi tên cô một cách tử tế.
Lâm Hạnh Tử hắt xì một cái rồi không nói gì nữa, nhưng ngoái đầu lại nhìn quảng trường kia thêm mấy lần.
Dọc bờ cát chỉ có hai người họ. Hạt cát mịn, Lâm Hạnh Tử cởi giày giẫm xuống, còn Giang Ngôn thì đi tìm một chỗ sạch sẽ, cởi áo khoác trải xuống cho cô ngồi.
Không đến hai mươi phút, giữa nơi ranh giới trời với biển dần hiện lên một vầng sáng đỏ rực rỡ.
“Đẹp quá.”
Lâm Hạnh Tử chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng mình ngắm mặt trời mọc là khi nào. Cô lẳng lặng ngắm nhìn vầng dương từ từ nhô lên khỏi mặt biển, rải quầng sáng lấp lánh khắp mặt biển, hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp của thiên nhiên.
Mà Giang Ngôn thì đang ngắm nhìn cô.
Hôm nay là cuối tuần, lũ trẻ đều dậy sớm. Bờ biển rộng là sân chơi lý tưởng Thượng đế ban cho chúng, cả đám cầm đủ thứ đồ ra chơi đồ hàng, đi ngang qua nhà nào cũng bảo muốn mời khách ăn cơm.
Lâm Hạnh Tử ngồi một bên hứng thú nhìn chúng. Đám trẻ con đều biết Giang Ngôn, đứa nào cũng nhiệt tình hỏi anh muốn ăn gì, có ăn hành không, có ăn tỏi không.
Giang Ngôn lục trong đống rau cỏ xanh, tìm được một nhánh gừng đã héo queo, “Không cần hành, không cần tỏi, chỉ cần cái này.”
“Dạ, chú Giang chỉ cần gừng[1] thôi! Gừng nhé! Chú chờ một lát nhé, xong ngay đây.”
Anh đứng ở chỗ ngược sáng, nhưng lúc quay đầu lại nhìn cô, nụ cười bên khóe môi lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Lâm Hạnh Tử giả vờ như không có gì, nhưng trong lòng thì ầm ầm cuộn sóng. Trước mắt quá chói, cô muốn đội mũ lên, tiếc là chiếc mũ bảo hiểm còn treo trên tay lái của xe điện.
Mà đám trẻ con kia vẫn còn đang hò hét ầm ĩ: “Gừng, gừng! Chú Giang thích gừng nhất!”