“Xin lỗi anh, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của người ấy được ạ.”, anh mặc cảnh phục, người bảo vệ không rõ tình hình thế nào, nhưng thái độ nhún nhường thấy rõ, “Xe của anh đang chắn lối vào, cảm phiền anh đánh xe ra chỗ khác ạ.”
Tuy Giang Ngôn rất nóng ruột, nhưng không định làm khó đối phương. Anh nhớ kĩ biển số xe, đợi về cục nhờ người điều tra hộ sau.
Lâm Hạnh Tử có uống mấy ly rượu, xe chạy với tốc độ quá nhanh, cuối cùng phanh gấp lại, khiến dạ dày cô như đang có sóng biển cuộn trào.
Giang Ngôn quay trở lại xe mới để ý thấy Lâm Hạnh Tử tựa vào ghế, mặt trắng bệch, có vẻ như đang cực kỳ khó chịu.
“Khương Khương..”
“Anh đuổi theo là muốn làm gì?”, Lâm Hạnh Tử thản nhiên hỏi.
Sau khi nhận ra là Quý Thu Trì, anh lập tức quên luôn cô đang còn ở trên xe.
“Tẩn ông ta một trận để giải hận à? Anh lấy thân phận gì mà nhúng tay vào?”
Giang Ngôn cụp mi, ánh mắt nặng nề, “Là anh kích động rồi.”
“Triển Thiên Hùng không chỉ bao nuôi mỗi một mình Quý Thu Trì, nhưng mấy năm gần đây, người ông ta thường xuyên đưa đi theo lại chỉ có một mình cô ta, cô ta tuy là thư ký, nhưng trong tay có cổ phần của Triển Thị, tốt nghiệp đại học mới có bốn năm mà tài sản lại gần nghìn vạn, anh có nghĩ là vì cái gì không?”
Lâm Hạnh Tử nghe người trong giới nói, Triển Thiên Hùng bị bất lực ở phương diện kia, dù sao tuổi tác cũng đã cao, hồi trẻ phóng túng quá độ nên thân thể đã héo mòn, nhưng vì càng không làm được nên tính tình lại càng biến thái, cách thức tra tấn phụ nữ vô cùng kinh khủng. Quý Thu Trì có thể ngang nhiên đi lại ngay trước mắt bà Triển, chắc chắn là thủ đoạn cực kỳ cao tay.
Giang Ngôn nắm chặt tay lái, các khớp xương hằn rõ một màu trắng bệch, “Cô ấy có nỗi khổ riêng…”
“Trên đời này làm gì có ai thật sự được sống thoải mái, ai mà không có nỗi khổ riêng…”, Lâm Hạnh Tử cảm thấy vô vị, không muốn nói chuyện nữa, “Về thôi, mệt quá rồi.”
Lâm Tang biết Lâm Hạnh Tử vì thua một trò chơi ấu trĩ nên mới phải đồng ý hẹn hò với Triển Diễm, vì thế đã khinh bỉ cô nhặt phải một thằng thối nát từ đống rác ra, còn chưa đến 48 tiếng mà cô đã phát bực vì cảm giác bị cắm sừng. Nhưng Giang Ngôn là do cô lừa từ căn phòng sang trọng ra, tại sao vẫn không khiến cô hài lòng như vậy?…
Lâm Hạnh Tử không có tâm trạng tranh cãi, vì thế đã đưa ra đề nghị ngủ riêng. Giang Ngôn không đồng ý, nhưng cô quẳng một cái gối ra, “cạch” một cái, khóa trái cửa lại.
Rửa mặt rồi lên giường, Lâm Hạnh Tử biết anh vẫn đang đứng ngoài cửa, cô giở mình liên tục, mãi đến tận nửa đêm mới ngủ được.
Cô mơ thấy khung cảnh của rất nhiều năm về trước, cô bị Lâm Kha hại cho gãy chân, mà chàng trai tuấn tú kia cứ thế cõng cô cả tháng trời, từ cổng đến khu lớp học có tổng cộng 107 bậc thang, cô đếm không biết bao nhiêu lần.
Đồng phục của trường Trung học số 1 vừa xấu lại vừa già, chỉ một màu xanh lam đơn điệu, nhưng mặc lên người anh lại đẹp một cách lạ thường.
Lúc cõng cô, anh thường chỉ dùng cánh tay nâng cơ thể cô lên, thỉnh thoảng vì cô cố tình ngúng nguẩy, sợ cô ngã xuống nên anh mới nắm chặt lấy đùi cô. Sau khi cô ngồi chắc lại rồi, anh tiếp tục đi thẳng về phía trước, mái tóc ngắn không che được hai vành tai đỏ lừ. Lâm Hạnh Tử tựa vào lưng anh, ghé lại gần là có thể ngửi thấy một mùi thanh mát sạch sẽ, hình như là mùi bột giặt hương dừa. Nhìn giọt mồ hôi lăn dài từ cổ xuống cổ áo đồng phục được giặt trắng tinh của anh, lòng cô nhộn nhạo không sao kiềm chế nổi.