Cô da^ʍ đãиɠ hơn tưởng tượng của mình nhiều.
dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đang “chào cờ” nên có vẻ rất lớn, Lâm Kiều cố đè ép suy nghĩ muốn chui vào trong chăn liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ đầy du͙© vọиɠ của người đàn ông, cô cẩn thận thoát khỏi lồng ngực của anh.
Cho dù cô nhớ mãi không quên muốn liếʍ thứ to lớn kia nhưng cô chưa bao giờ có kinh nghiệm vụng trộm yêu đương, sợ cành mẹ đẻ cành con, sợ đối mặt với tình huống xấu hổ sau khi người đàn ông này tỉnh lại, cân nhắc một lát, cuối cùng Lâm Kiều vẫn luyến tiếc mặc quần áo, ưỡn ngực nhẹ chân rời khỏi khách sạn.
Lâm Kiều không biết phải định nghĩa đêm hoang đường này như thế nào.
Tình một đêm? Bạn tình? nɠɵạı tình? Hay là thiếu phụ cô đơn 25 tuổi buông thả bản thân.
Cô có một gương mặt non nớt dịu dàng trời sinh, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ ngoan ngoãn, những người xung quanh không có một ai không khen cô dịu dàng lịch sự, gia đình hòa hợp, nhưng tối hôm qua cô lại… lại rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ cả một đêm dưới thân một người đàn ông xa lạ.
Bên tai lại loáng thoáng giọng nói trầm thấp gọi cô là “đồ lẳng lơ” của người đàn ông. Lâm Kiều không an lòng nghĩ, sợ là mình dính bùa của người đàn ông đó rồi.
#
Tối chủ nhật Lưu Vĩnh Quân mới trở về.
Anh ta kinh doanh một công ty quy mô không lớn, trong một tháng đã phải đi công tác xã giao cả nửa tháng, khó khăn lắm mới trở lại, Lâm Kiều vẫn không hay nói chuyện với anh ta, hai người như người xa lạ ở chung vậy, chỉ có trước mặt người ngoài mới giả vờ vợ chồng hòa hợp.
Thật ra cũng không phải Lưu Vĩnh Quân không muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Lâm Kiều, có điều trong lòng hai người đều biết rõ bệnh của Lưu Vĩnh Quân cả đời cũng không khá lên được, năm đó anh ta dùng thủ đoạn lừa Lâm Kiều, làm sao còn có thể trông đợi sau khi Lâm Kiều biết được chân tướng còn đối xử với anh ta như cũ được chứ.
Lưu Vĩnh Quân chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, lấy cảm giác thành tựu ở mặt khác bù cho những gì không chiếm được ở trên giường, còn… Dùng tiền buộc chặt bố mẹ của Lâm Kiều, Lâm Kiều sẽ không ly hôn với anh ta, anh ta có thể lừa mình dối người với cái mác “người đàn ông thành công” mình dệt lên cả đời.
Tính toán quá tuyệt vời.
Không phải Lâm Kiều không biết ý đồ của Lưu Vĩnh Quân. Cô nằm nghiêng đắp mặt nạ trên sofa, cơ thể mới chạm vào hai lần vào buổi chiều đã trở nên trống rỗng, huyệt nhỏ vừa ướt vừa ngứa.
Từ sau đêm bị người đàn ông xa lạ kia chơi, du͙© vọиɠ của Lâm Kiều không chỉ không giảm vì được thỏa mãn, trái lại còn cảm thấy ngày càng trống rỗng. Cô luôn không ngừng ảo tưởng về gậy thịt to lớn của người đàn ông kia, tưởng tượng mình được như ước nguyện, dùng cái miệng nhỏ liếʍ người đàn ông kia lên đỉnh, anh bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng cô, giống y như đêm đó.
Nhưng Lâm Kiều không dám đến hộp đêm kia nữa.
Bố mẹ và em trai cô như quỷ hút máu, đều dựa vào Lưu Vĩnh Quân mới có thể tốt đẹp như hiện tại, nếu cô và người đàn ông khác qua lại khiến Lưu Vĩnh Quân phát hiện, hậu quả không phải thứ cô có thể gánh được.
Lâm Kiều có thể cho phép mình thỉnh thoảng vượt rào, chứ không thể để mình thật sự chìm đắm với người đàn ông kia, phá hủy sự tĩnh lặng buồn chán hiện tại.
Cô càng nghĩ, chỗ giữa chân càng ướt.
Đến khi Lưu Vĩnh Quân ăn xong cơm cô nấu rồi đi ngủ, Lâm Kiều đứng dậy dọn chén vứt mặt nạ rồi mới lắc mông vào phòng mình. Cửa phòng khép hờ, xuyên thấu qua khe cửa còn có thể mờ mờ thấy cô tách hai chân ra, ngón tay trắng nõn chậm rãi cắm vào hoa huyệt ướt đẫm non mềm của mình, cô cắn chặt môi không cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ, trong phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh thở dốc và tiếng nước truyền đến từ nơi da^ʍ đãиɠ kia.